Chương 3387

Đúng vào lúc này, thang máy đã tới tầng năm.

Rất nhanh cửa thang máy đã mở ra Quan Triều Viễn nhìn cô một cái, trực tiếp. công khai đi ra ngoài: “Vừa nấy trên xe anh đã nói, nếu em không nghe lời, anh trực tiếp ôm em đi làm kiểm tra. Xem ra em rất lưu luyến anh ôm em nha, bà Quan?”

Hai người bọn họ, nam thì cao lớn anh tuấn vô cùng, nữ cũng đặc biệt xinh đẹp.

Hơn nữa động tác ôm cô của Quan Triều Viễn, nam tính đến nổ tung.

Hai người vừa mới đi vào, lập tức thu hút rất nhiều ánh mắt chăm chú và thán phục.

Trong đôi mắt của những người phụ nữ có thai kia tràn ngập ước ao ghen tị, hơn nữa còn vô cùng ghét bỏ nhìn lướt qua người chồng bên cạnh mình: “Nhìn chồng người ta đi!”

Tô Lam bị chú ý nên mặt đỏ chót, vội vã giấy xua, muốn anh hạ xuống trước: “Em đi vào khám còn không được sao? Anh nhanh thả em xuống, nhiều người như vậy, nhìn thấy không tốt…”

“Đã quá muộn rồi”

“Anh Quan, không phải anh định ôm em như vậy đi khám chứ?”

Điều này cũng quá khoa trương rồi, người biết sẽ ước ao, cảm giác mình tìm được một người chồng tốt.

Người không biết, còn tưởng rằng cô tìm đường chết, cố ý chạy đến bệnh viện khoe ân ái!

Tô Lam mở lớn đôi mắt đáng thương, tha thiết mong chờ nhìn anh: “Xin anh đấy, em đảm bảo sau này nhất định đi kiểm tra định kỳ, tuyệt đối không từ chối có được hay không?”

Khóe Quan Triều Viễn nhếch lên, anh đã biết muốn thu thập cô gái này thì phải dùng tới chiêu này.

“Nói lời phải giữ lời nhé?”

Tô Lam vừa nghe lời này là biết anh mềm lòng, liền vội vàng gật đầu: “Quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, nói chuyện đương nhiên giữ lời!”

Quan Triều Viễn cẩn thận từng li từng tí một để cô xuống, mãi đến khi hai chân cô chạm xuống đất mới buông lỏng tay ra: “Vào đi thôi, anh chờ em ở ngoài.”

“Ừm”

Lần này đi khám phụ sản, giống như là kiểm tra tình huống phát triển của thai nhi, nếu có dị dạng thì loại bỏ.

Cho nên chỉ cần bảo bảo phối hợp, cũng không mất quá nhiều thời gian.

Bệnh viện nội trú trung ương.

Trong tay mẹ Lâm bê một bình giữ nhiệt, khuôn mặt đau lòng nhìn chân bó thạch cao của Lục Mặc Thâm.

Mắt bà hơi đỏ lên, giống như người ngã bị thương chính là con trai mình, trong giọng nói có chút nức nở: “Làm sao lại nghiêm trọng như thế này? Thúy Vân chăm sóc con như thế nào, làm sao để con bị thương nặng như vậy?”

Từ sau khi Lục Mặc Thâm có chuyện, đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt.

“Cô à, cháu cứu cô ấy là tự nguyện, không liên quan gì tới cô ấy, cô đừng trách cứ cô ấy!”

Sắc mặt Lục Mặc Thâm vẫn có chút tái nhợt, anh ngồi trên giường bệnh, hành động có chút bất tiện.

Lần trước phải diễn kịch trước mặt Lê Duyệt Tư, anh phải nói năng lỗ mãng với mẹ Lâm, còn lặp đi lặp lại nhiều lần đuổi Lâm Thúy Vân ra ngoài.

Lòng dạ Lâm Thúy Vân cao ngạo, tính khí ương ngạnh.

Ngay trước mặt Lê Duyệt Tư bị Lục Mặc Thâm nói như vậy, ngữ khí đó làm cô không thể nuốt trôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play