Chương 3128

Nhân viên ở trạm quản lý đứng bên cạnh chờ.

đợi đến mức sốt ruột: “Này, cô gái ở hàng ghế đầu tiên, sao cô vẫn còn ngồi đớ?”

Lục Mặc Thâm đã xuống khỏi tàu lượn, quay lại nhìn Lâm Thúy Vân, và thấy cô ấy đang nhìn mình một cách đáng thương: “Tôi, chân tôi mềm nhữn ra rồi… Tôi đứng lên không được”

‘Vừa dứt lời, xung quanh lập tức cười lớn.

Cô gái nhỏ này vừa rồi tự tin, đòi phải ngồi ở hàng ghế đầu tiên, nhưng bây giờ cô ấy đã sợ hãi đến mức chân mềm nhũn ra, không thể đứng lên được nữa.

Điều này không phải tự chuốc lấy phiền phức sao?

Ngay khi Lâm Thúy Vân bị mọi người chế giêu và cười nhạo, đôi mắt lạnh lùng sắc như dao của Lục Mặc Thâm đột nhiên bắn về phía đám đông.

Khí chất mạnh mẽ của anh ta khiến những người xung quanh phải ngậm miệng lại ngay lập tức, nụ cười trên môi bọn họ cũng đông cứng lại Ngay sau đó, Lục Mặc Thâm bước lên phía trước, ôm ngang Lâm Thúy Vân bế cô ấy lên, xoay người nhẹ nhàng rời đi.

“Trời ơi, lãng mạn quát”

“Cứ như công chúa ý! Cục cưng cũng muốn”

“Điều quan trọng nhất là người đàn ông đó thực sự rất đẹp trai.”

“Thật ghen tị quá đi!”

Nghe những lời bàn luận từ phía sau, hai tai Lâm Thúy Vân đỏ bừng.

Cô ấy ngấng đầu lên, lén nhìn Lục Mặc Thâm cái, im lặng một lúc lâu mới nói ra được một lời cảm ơn Lục Mặc Thâm cố tình khoa trương “Tôi không nghe thấy”

Lâm Thúy Vân có chút không nói nên lời: “Tôi nói cảm ơn, giáo sư Lục!”

“Không cần cám ơn, nhưng nếu lần sau cô có giả bộ đe dọa thì làm ơn cũng để ý tới địa điểm một chút. Không phải lần nào tôi cũng ở bên cạnh cô được đâi Hoạt động tâm lý của Lâm Thúy Vân lúc này kiểu: Lục Mặc Thâm, tôi có thế đấm cho tên đại gia như anh một phát không?

Lâm Thúy Vân không biết đã mất bao lâu mới có thể gắng gượng ổn định được đôi chân đang run rẩy của mình, láo đảo đứng lên.

Cô ấy chỉ vừa mới đứng vững thì lại nghe thấy những tiếng nôn mửa sau lưng “0e Lâm Thúy Vân nghỉ ngờ quay đầu lại, phát hiện ra Tô Lam đang nằm bò cạnh luống hoa ven đường, nôn đến xây xẩm mặt mày.

“Tô Lam, cậu bị làm sao vậy?”

Lâm Thúy Vân chạy lại bên cô, thật sự rất: buồn cười.

Quan Triều Viễn đang đỡ Tô Lam, nhẹ nhàng vỗ lưng cô: “Em chóng mặt thế này, tại sao không nói sớm?”

Nhìn thấy Tô Lam nôn như vậy, Quan Triều Viễn vô cùng xót xa.

Tô Lam hít một hơi, nhận lấy chai nước từ tay Quan Triều Viễn và uống vài ngụm: “Em cũng không biết tại sao. Trước đây em đã từng đi tàu lượn siêu tốc nhưng cũng không bị như vậy”

Lâm Thúy Vân tự trách bản thân mình: “Chắc là lần này do tàu lượn quá cao và quá kích thích. Hay là chúng ta tìm một chỗ nào đó nghỉ ngơi một chút, không chơi nữa?”

“Cậu nói cái gì vậy? Khó khăn lắm chúng ta mới tới đây. Nếu không chơi thì thật lãng phí”

Gương mặt điển trai của Quan Triều Viễn bồng tối sầm lại: “Em đã bị như vậy rồi còn muốn chơi cái gì nữa?”

Tô Lam lúc này mới thỏa hiệp một chút: “Ý của em là em không chơi. Em sẽ cùng hai đứa nhỏ chơi mấy trò ít mạo hiểm một chút…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play