Chương 3079

Vài người đang mang chim nuôi đi dạo, vài người đang hát kịch, còn vài người thì đang chơi cờ.

‘Vô cùng náo nhiệt Tô Mỹ Chỉ tò mò về mọi thứ, dù nhìn thấy gì thì cũng phải đi qua để xem xét.

Nhưng Tô Duy Hưng lại gần như là chẳng thấy hứng thú với thứ gì.

“Cái ông này, sao chưa gì đã đi lại rồï? Nếu ông cứ thế này thì sau này không ai cùng ông chơi cờ nữa đâu.”

Đột nhiên, một âm thanh quát tháo phát ra từ một qóc của công viên.

Cách đó không xa, vài ông già tóc bạc đang cùng nhau chơi cờ vây.

Một trong những ông già mặc áo dài truyền thống bị một số người khác đẩy ra: Tôi nói cho ông biết, hôm nay ông đã đi lại ba lần rồi, quá tam ba bận, nhanh đi đi!”

Ông già trông có vẻ bực bội: “Tôi biết bút sa gà chết, nhưng quân này không phải tôi còn chưa có đặt xuống sao?

Không cho phép người ta suy nghĩ à?”

“Có ai suy nghĩ như ông không? Một nước cờ mà suy nghĩ tới mười phút, ai chơi cùng ông, nhanh đi đi”

Ông cụ bị nói như vậy, vẻ mặt bực bội quay người đi: “Tôi khinh! Không chơi thì không chơi, tôi đây còn lâu mới chơi với mấy người.”

Ông cụ tức giận quay người lại, đang định rời đi, đột nhiên nhìn thấy một cậu bé bốn năm tuổi đang đứng trước mặt.

Cậu bé đó trông trắng trẻo đầy đặn, vô cùng đáng yêu.

Ông cụ hoảng hốt, cảm thấy được khuôn mặt non nớt này có chút quen mắt.

Lúc này, thấy tên nhóc đang chăm chú nhìn mình không chớp mắt, ông cụ nhếch miệng bước lên phía trước: “Nhóc con, cháu đi lạc sao? Cha mẹ cháu đâu?”

Tô Duy Hưng Nhưng nhìn ông cụ đầy tỉnh thần trước mặt “Bị người ta mảng như vậy rồi còn quan tâm đến người khác? Không có việc gì thì nâng cao kỹ năng chơi cờ đi rồi nói”

Lạnh lùng bỏ lại những lời này, Tô Duy Hưng xoay người rời đi, vô cùng kiêu ngạo.

Sở thích lớn nhất trong đời của ông cụ là đánh cờ, vừa nấy bị mấy ông lão kia hắt hủi cũng bỏ đi, nhưng một đứa trẻ bốn năm tuổi cũng dám cười nhạo kỹ năng đánh cờ của ông. Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Ông cụ nhất thời tức giận “Này, tên nhóc này, cháu ăn nói ngông cưồng, chắng lẽ cháu biết đánh cờ sao?”

Tô Duy Hưng hừ lạnh: “Biết đánh cờ thì có gì kỳ lạ? Những thứ đơn giản như vậy chỉ những người ngu ngốc mới không biết”

“Khẩu khí cũng đủ ngạo mạn, như vậy đi, chúng ta đấu một ván thế nào?”

Ông cụ nhất thời hăm hở.

Ông cụ không thể chơi thắng mấy ông già đăng sau kia, nhưng không đến nỗi không thắng được tên nhóc bốn năm tuổi này chứ.

Hôm nay đã thua nhiều trận như vậy rồi, phải Tìm lại cảm giác thành tựu chứ?

Sau khi nghe lời đề nghị của ông cụ, Tô Duy Hưng đánh giá ông cụ từ trên xuống dưới.

Cuối cùng, trong mắt hiện lên sự ghét bỏ: “Cháu không chơi với một người kỹ năng quá kém, lãng phí thời gian của cháu.”

“Cháu…

Ông cụ suýt chút nữa tức giận đến nấc cục.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play