Chương 3043

Tân Tấn Tài bùng nổ: “Anh hai, anh có nhầm lẫn gì không? Cái máy bay tư nhân của anh rất là lớn luôn đó hiểu không? Thêm một người là em cũng có nhiều bao nhiêu đâu, dù sao đều là bay về hết mà, cho em bay ké một tí không được sao? Anh này bình thường đúng là nhìn không ra, đúng là càng nhiều tiền càng keo kiệt m: Quan Triều Viễn nghe anh ta lải nha lải nhải than phiền không ngừng thì mặt càng ngày càng đen Với sự hiểu biết của Tô Lam về Quan Triều Viễn, thì lúc này cô lại im lặng, hẳn là muốn trêu anh một chút. Thấy tình hình trước mặt, cô khẽ kéo tay Tân Tấn Tài: “Cậu đừng nói nữa, cậu còn nói thì sợ là không đi được thật đấy”

Tần Tấn Tài lúc này mới sực tỉnh táo lại, anh ta cười hì hì ngậm miệng: “Cám ơn chị dâu.”

‘Thoáng cái thời gian đã đến tám giờ tối.

Quan Triều Viễn và Tô Lam dẫn theo hai đứa nhỏ trực tiếp lên đường từ biệt thự trên núi Ngự Cảnh.

Cả nhóm thấy được Tống Chỉ Manh và Tần Tấn Tài đang đợi ở sân bay tư nhân.

Mọi người vừa chạm mặt đã trực tiếp lên máy bay.

Máy bay tư nhân của Quan Triều Viễn rất rộng rãi, nội thất bên trong cũng hết sức sang trọng, còn có nữ tiếp viên hàng không chuyên dụng đã được sắp xếp sẵn.

Quan Triều Viễn và Tần Tấn Tài mặt đối mặt ngồi ở hàng ghế trước. trước mặt bày ra rượu vang đắt tiền.

Tần Tấn Tài lưu loát kể ra một ít sở thích của ông cụ Quan cho Tô Lam nghe. Liếc mắt một vòng, anh ta chợt nhận ra Tổng Chỉ Manh từ lúc mới lên máy bay đến giờ vẫn chưa nói câu nào.

Anh ta nghiêng đầu thử nhìn vào buồng máy bay phía sau: Thì ra Tống Chỉ Manh chọn một vị trí ở đuôi bưồng máy bay, một mình ngơ ngẩn ngồi đó, nhìn ra bầu trời đầy sao phía bên ngoài cửa sổ, Tần Tấn Tài nhíu mày: “Chỉ Manh bị sao vậy? Từ lúc lên máy bay thì liền ủ rũ, không vui”

Trong ấn tượng của anh ta, Tống Chỉ Manh chính là một cô gái vô tư, hơn nữa còn đặc biệt mau quên.

Mỗi lần gặp chuyện buồn, thì hai ngày sau là đã quên, dù người khác có nhắc tới, thì cô ấy cũng sẽ nghiêm túc nói: “Tôi thật sự không nhớ gì hết”

Thậm chí ngay cả một chút dáng vẻ phiền muộn cũng nhìn không ra.

Cho nên mọi người vần luôn cho rằng cô là một người không tim không phổi.

Tô Lam không an tâm: “Mọi người cứ ở đây nói chuyện đi, em đi xem thử chút”

Tô Lam trực tiếp đi tời ngồi xuống kế bên Tống Chỉ Manh.

Tống Chỉ Manh đang cô đơn ngẩn người ra thì đột nhiên lại thấy trước mặt mình chợt có một ly cocktail Cô ấy đưa tay nhận lấy: “Cám ơn!”

Tô Lam nhìn ra ngoài cửa số: “Chị Chỉ Manh, bầu trời đêm bên ngoài thật là đẹp. Đặc biệt là nhìn xuyên qua những đám mây thế này, trông khác hoàn toàn so với cảm giác khi đứng ở dưới đất. Thật ra em cảm thấy, có một số việc nếu chúng ta đối góc độ để xem xét nó, thì có lẽ sẽ có những phát hiện khác biệt lắm. Chị thấy sao?” Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Tống Chỉ Manh cười: “Tô Lam, nhìn bên ngoài thì em cũng mới hơn hai mươi thôi, đừng có mãi bày ra cái dáng bà cụ non để khai sáng cho chị. Lúc tâm trạng chị không tốt thì chỉ cần tự nghiền ngắm một lát rồi ngủ một giấc là ổn rồi. “

“Chị Chỉ Manh, em hâm mộ khả năng có thể quên đi này của chị quá. Có lúc em muốn quên đi một số chuyện em rất ghét mà cứ mãi in sâu vào trong trí nhớ, đuổi mãi chẳng đi.”

Tống Chỉ Manh nhìn vì sao sáng nhất bên ngoài cửa sổ: “Nhưng mà, thật ra chị luôn thấy rằng, chị thật sự muốn quên đi một đoạn trí nhớ quan trọng nhất”

Cô ấy vậy mà đã quên, tại sao ban đầu cô vào Khúc Thương Ly chia tay.

Tô Lam nhìn chảm chảm cô ấy, do dự một lát, sau cùng lại lấy điện thoại di động ra: “Chị Chỉ Manh, chỉ thử nhìn cái này chút đi”

Tống Chỉ Manh đưa tay nhận lấy điện thoại di động Nhưng mà sau khi nhìn thấy tấm ảnh trên màn hình, mặt cô hơi khựng lại: “Sao, sao em lại có thể có tấm hình này?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play