Chương 3035

Quan Triều Viễn buông cô ra rồi nhìn cô từ trên xuống dưới.

Cô vợ nhỏ của anh cả người bê bết máu, có phải bị thương nặng chỗ nào rồi không?

Tô Lam nhìn anh, nghẹn ngào lắc đầu: “Em không sao”

“Nhưng nhiều máu như vậy…”

Tô Lam lại khóc: “Không phải em, mà là, là đàn anh…”

Sau đó, Quan Triều Viễn mới để ý rằng người đang nằm trên giường bệnh hóa ra là Nhan Thế Khải.

Hàng lông mày anh tuấn nhíu lại, nhìn đôi mắt đỏ hoe, sưng húp đang khóc của Tô Lam, anh nhất thời không nói nên lời.

Sau khi xác nhận rằng cô không bị thương, Quan Triều Viễn không nói năng gì đã kéo cô ra khỏi phòng.

“Đi ra ngoài nói, đừng quấy rầy bệnh nhân.”

Bên ngoài phòng bệnh, Tô Lam bụm mặt, ngồi xổm trên mặt đất: “Nếu không phải tại em, đàn anh sẽ không bị thương nặng như vậy. Tất cả đều là lỗi của em”

“Bác sĩ nói không nguy hiểm đến tính mạng”

Tô Lam nghẹn ngào: “Tuy bác sĩ nói hiện tại không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng bác sĩ cũng nói nếu con dao đó đâm sâu thêm một xen-ti-mét, Nhan Thế Khải chắc chắn sẽ chết.”

Nghĩ đến đây cô sợ chết khiếp.

‘Sớm biết vậy, cô đã không cần cái ba lô kia rồi!

Nếu không phải cô tiếp tục đuổi theo, đàn anh cũng không liều mạng cướp lại như vậy, cũng sẽ không bị thương. Tất cả đều là lỗi của cô!

Tô Lam cần vào tay phải, cố nén tiếng khóc.

Đúng lúc này, một đôi tay to bế cô lên.

Cô lờ mờ nhìn lên với đôi mắt đấm lệ, thấy hai hàng lông mày của Quan Triều Viễn cau lại: “Khóc thảm thiết trước mặt anh vì một người đàn ông khác, em không sợ anh khó chịu sao?”

Tô Lam sững sờ một lúc: “Quan Triều Viễn, đàn anh vì em mà suýt mất mạng, nhưng em không thể làm gì cho anh ấy.

Chẳng lẽ, rơi nước mắt cũng là sai sao?”

Chỉ cần là con người, đều sẽ có cảm xúc. Cô rơi nước mắt vì đau lòng và áy náy.

Nếu ngay cả điều này cũng có thể kiềm chế thì có còn là con người không?

“Khóc không có gì là sai cả”

Quan Triều Viễn cúi đầu hôn lên những giọt nước mắt của cô: “Còn anh thì sao?”

Tô Lam nhìn anh, dường như không phản ứng gì “Khóc đến sưng cả mắt như thế này, ngày mai làm sao chúng ta đi gặp ông cụ đây?”

Tô Lam sửng sốt, chợt nhớ ra ngày mai phải cùng Quan Triều Viễn đi mừng thọ ông cụ Quan.

Nhưng đàn anh đang thế này, sao cô có thể yên tâm rời đi?

Tô Lam bỗng thấy day dứt.

Mặc dù Nhan Thế Khải đã qua giai đoạn nguy hiểm. Nhưng lúc này cô lại rời đi như thế, không phải là quá vô lương tâm sao?

“Em muốn ở lại đây bao lâu, anh sế ở cùng em bấy lâu. Nhưng tám giờ tối ngày mai, đúng giờ đó em phải đi cùng anh. Đây là điều chính mà anh muốn nói”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play