Giọng cô ta run rẩy: ‘Bây giờ làm gì? Bây giờ có cần hợp đồng không? Tôi… Tôi sẽ lập tức đi chuẩn bị…”

Mộ Mẫn Loan lảo đảo xoay người lại, nhưng vừa bước ra ngoài được hai bước, cô ta lại đột ngột dừng lại.

Không được.

Mình không thể đi như thế này được.

Nếu mình đi anh ta lại biến mất thì phải làm sao?

“Bối Bối, cô đi chuẩn bị hợp đồng đi”

Bối Bối bất lực thở dài, thật ra cô ấy đi theo.

Mộ Mãn Loan không phải ngày một ngày hai, nhiều năm nay chưa bao giờ thấy Mộ Mắn Loan thất thế như thế này.

Bộ dạng này cứ y như là trúng tà vậy đó.

Nhưng nhìn thấy thái độ kiên quyết của Mộ.

Mãn Loan, Bối Bối không còn cách nào chỉ đành đuổi hết những vệ sĩ khác đi rồi ra ngoài thu xếp hợp đồng.

Bây giờ trong phòng nghỉ VỊP chỉ còn lại có hai người.

Mộ Mãn Loan chỉ đứng yên tại chỗ, thậm chí còn không dám chớp mắt lấy một cái.

€ô ta sợ lỡ như mình chớp mắt, mọi thứ trước mắt sẽ biến mất, người đàn ông đó cũng sẽ tan thành mây khói.

Cái tên quanh quẩn trong lồng ngực cô ta mấy ngàn ngày đêm đã đến cửa miệng rồi, chỉ chực thốt lên.

Tuy nhiên, chỉ cần đối diện với ánh mắt lạnh nhạt ấy thì cô ta lại không nói ra được câu gì.

Trong mấy ngàn ngày đêm này, cô ta đã vô số lần tỉnh dậy trong cơn mơ.

Khi ngồi dậy mới nhận ra khuôn mặt mình đã đầm đìa nước mắt.

Cô ta có rất nhiều, rất nhiều lời muốn nói với anh ta, nhưng lại không dám hỏi bất cứ điều gì Cô ta hồi hộp, lo lắng đến mức gần như không thở nổi.

Ngay cả lần đầu tiên cởi từng chiếc cúc áo trước mặt anh ta, cô cũng chưa từng căng thẳng và bất an đến thế này.

Nhìn thấy khuôn mặt nhợt nhạt của Mộ Mắn Loan, Âu Dương Hải nở một nụ cười rạng rỡ tựa như ánh mặt trời nhưng nơi đáy mắt lại không có bất cứ cảm xúc gì: “Cô Mộ, cô khó chịu chỗ nào phải không?”

Anh ta vẫn đẹp trai như xưa, nhưng nụ cười lại vô cùng xa lạ Giả vờ như… hoàn toàn không quen biết cô ta.

‘Vết máu cuối cùng trên khuôn mặt tái nhợt của cô ta đã không còn nữa, nước mắt không ngừng cuộn trào trong hốc mắt.

Dường như chỉ cần anh ta nói thêm một câu nào nữa là nước mắt ấy sẽ tuôn trào như mưa: “Không…không có, tôi không khó chịu gì cả”

Ngay khi bàn tay của người đàn ông chạm vào mặt cô ta, nước mắt của cô ta lập tức lăn dài ‘Vẻ mặt Mộ Mãn Loan nhìn anh một cách đầy cầu xin và đáng thương.

Ngón tay thon dài của người đàn ông dừng lại, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô ta: “Khuôn mặt xinh đẹp như vậy mà khóc thì không còn đẹp nữa đâu đấy: Động tác của anh ta rất dịu dàng, nhưng lại mang theo sự lạnh lẽo thấu xương.

Theo phản xạ tự nhiên, Mộ Mẫn Loan cầm lấy tay anh ta, không để tay anh ta rời khỏi mặt của mình: “Anh… Anh thật sự sẽ làm vệ sĩ cho tôi chứ?”

Người đàn ông hờ hững gật đầu, trên mặt cười như không cười: “Cô Mộ, cô có biết tiền lương cô trả cao tới mức nào không? Tôi chỉ là muốn kiếm miếng cơm mà thôi, vậy sao tôi có thể cự tuyệt được cô cơ chứ? Chẳng có ai nói không với tiền đâu, đúng không nào?”

Tại quán cà phê Thiên Ngọc.

Một mình Lâm Thúy Vân chống cằm ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, ngay cả khi Tô Lam bước vào cũng không nhận ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play