Chương 2968

 

Khi Tô Lam thu dọn đồ đạc xong và đi xuống lầu, liếc mắt thoáng nhìn thấy người áo đen của Quan Triều Viễn đang đứng ở bên lề đường.

Tô Lam nhanh chóng đi đến, mở cửa xe, phát hiện một vài chiếc túi có quai xách đặt ở ghế đăng sau: “Những thứ này là gì vậy?”

Quan Triều Viễn nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới: “Tối nay có tiệc rượu.”

Tô Lam ngạc nhiên thốt lên: “À đúng rồi, em quên mất’“

“Biết em quên, cho nên anh mới đem toàn bộ váy áo đến đây”

Quan Triều Viễn giọng nhàn nhạt, cũng không hề có ý trách móc.

Tô Lam liếc nhìn anh một lúc, đảm bảo rằng anh không khó chịu, lúc này mới ngượng ngùng lè lưỡi: “Đại Mộng Vô Song” sắp hoàn thành rồi. Sẽ có rất nhiều việc phải làm, nhiều nhất là trong tuần này, phải bàn giao công việc cho giai đoạn sau của bộ phim, sau đó thì em mới rảnh”

Khóe miệng Quan Triều Viễn nhếch lên: “Bà Quan đang lo lắng tôi sẽ khó chịu sao?”

Tô Lam vội vàng tới gần, làm nũng và hôn nhẹ lên má anh: “Cảm ơn anh Quan đã thông cảm”

Xe lại lên đường, chẳng mấy chốc đã đến khách sạn Hoàng gia Versailles.

Khách sạn Hoàng gia Versailles nằm ở gần Cục Xuất nhập cảnh, trang trí bên trong nhìn chung theo kiểu dáng phong cách châu Âu.

Ngoại trừ dùng để tổ chức một số hội nghị lớn, phần lớn thời gian nơi này dành để tiếp đón khách nước ngoài.

Sau khi đến khách sạn, Quan Triều Viễn thuê một phòng để Tô Lam thay quần áo.

Tô Lam có làn da rất đẹp.

Cái gọi là trang điểm của cô chẳng qua chỉ là kẻ chút lông mày và đánh tí son môi, vậy là xong.

‘Sau khi thay quần áo, cô buộc mái tóc dài đen nhánh sau gáy, để lộ vãng trán mịn màng.

Đeo một đôi khuyên tai phù hợp mà Quan Triều Viễn chọn cho cô, mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng.

Quan Triều Viễn đợi trong phòng khách chưa đầy mười phút.

Anh còn chưa đọc xong tin tức tài chính và kinh tế trong tờ báo trên tay, Tô Lam đã bước ra ngoài.

Đơn giản và nền nã nhưng lại cực kỳ có khí chất.

Quả nhiên, người phụ nữ của anh mặc thế nào cũng rất đẹp Quan Triều Viễn cười nhếch miệng nhè nhẹ: “Không tệ.”

Tô Lam cố ý liếc mắt, đi mấy bước đến bên cạnh Quan Triều Viễn: “Anh Quan, có phải gần đây anh đã tham dự quá nhiều tiệc rượu, gái đẹp cũng đã thấy rất nhiều, cho nên bà Quan chỉ có thế đạt tới mức độ không tệ thôi phải không?”

Đôi mắt của Quan Triều Viễn hắn lên một ý cười nhàn nhạt: “Vậy bà Quan mong tôi phải nói như thế nào?”

Tô Lam tiến lên phía trước một bước, chủ động ngăn cánh tay của Quan Triều Viễn, cực kỳ kiêu ngạo mở miệng: “Đương nhiên là nói, bà Quan là người phụ nữ đẹp nhất mà tôi từng thấy. Trên đời này, không có số lượng kim cương đắt tiền nào quý bằng một phần triệu giá trị của bà Quan.”

Khóe miệng Quan Triều Viễn nhếch lên: “Quá là giả dối”

“Anh!”

Tô Lam trực tiếp tức giận: Bình thường khi phải biện hộ, lời nói của anh chàng này ngọt như mật.

Cô chủ động yêu cầu anh nói điều gì đó dễ nghe, anh lại làm ngược lại, hẹp hòi như vậy.

“Bà Quan là độc nhất vô nhị trong lòng tôi. Kim cương làm sao có thể so sánh với bà được?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play