Chương 2944

Mẹ Lâm mỉm cười chào đón hai người họ, rồi quay người đi về phía nhà bếp: ‘Hai đứa đợi một lát nữa, mẹ sẽ nấu thêm hai món nữa cho hai đứa: Gương mặt Tô Lam cũng lộ rõ sự ngạc nhiên khi nhìn thấy Quan Triều Viễn.

Không phải anh nói là đi tìm Lục Mặc Thâm sao?

Vậy mà sao mới một lúc cả hai người đã trở về cùng nhau rồi?

Có lễ ệ Triều Viễn nhận được ánh mắt khó hiểu của Tô Lam nên đã bước đến và ngồi xuống bên cạnh cô: “Yên tâm đi, không sao đâu”

Sau khi nghe thấy Quan Triều Viễn nói vậy, Tô Lam cũng yên lòng hơn được một chút Bởi vì cô biết rằng chỉ cần Quan Triều Viễn ra tay, không có chuyện gì là không giải quyết được cả.

Hơn nữa, một người có thể khiến Quan Triều Viễn coi là bạn có lẽ cũng không kém anh là bao.

Tuy nhiên, trái với sự vui vẻ hòa thuận của cặp đôi Tô Lam và Quan Triều Viễn bên này, bầu không khí trên bàn ăn phía đối diện không được thoái mái cho lắm.

Bởi vì Lâm Thúy Vân vừa nhìn thấy Lục Mặc Thâm đã vô cùng tức giận.

Cô nhanh chóng đứng dậy, nằm lấy cánh tay của Lục Mặc Thâm và kéo anh ta ra vườn hoa: “Súc vật Lục, anh xem anh đã làm ra chuyện tốt đẹp gì đây?”

“Tôi đã làm được chuyện tốt đẹp gì? Tại sao ôi lại không biết?”

Giọng điệu của Lục Mặc Thâm thờ ơ.

“Được lầm, anh còn dám giả vờ giả vịt với tôi “ Lâm Thúy Vân tức điên lên.

Cô nhanh chóng lấy điện thoại trong túi ra, mở bài đăng kia: “Anh hãy nhìn những bức ảnh trong bài đăng này đi. Rõ ràng là hôm đó chúng ta ở bữa ăn liên hoan của gia đình, anh đã lừa tôi nói mẹ tôi ở sau lưng, rồi anh nhân cơ hội để lợi dụng tôi. Nếu anh thật sự lái xe rời đi, thì làm sao có thể phát sinh những chuyện thế này, làm sao có thể bị người khác chụp lén cơ chị Ánh mắt của Lục Mặc Thâm chớp chớp mấy cái, đột nhiên anh ta nhìn về phía sau Lâm Thúy Vân: “Cô ạ?”

Lâm Thúy Vân lập tức hừ lạnh một tiếng: “Súc vật Lục, để tôi nói thật cho anh biết, cùng một chiêu trò như thế, Lâm Thúy Vân tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ bị lừa đến lần thứ hai đâu! Đừng nói là mẹ tôi, cho dù hôm nay ông trời có ở đây đi chăng nữa, tôi cũng phải trừng trị anh, cho anh một trận, tôi tuyệt đối sẽ không nương tay với anh đâu!”

Nói xong những lời này, cô ấy hung hăng giơ nắm đấm lên “Khụ khụ..”

Lục Mặc Thâm ho nhẹ hai tiếng: “Cô ở phía sau thật mà”

“Súc vật Lục, tôi đã cảnh cáo anh rồi cơ mà, anh còn dám lừa tôi nữa sao, tôi…a a a!”

Lâm Thúy Vân chưa kịp nói hết lời, tai của cô ấy đã bị ai đó véo chặt.

Cô ấy hoảng sợ quay đầu lại, phát hiện ra mẹ Lâm đang đứng sau lưng cô ấy thật.

Lúc này, trông sắc mặt, dáng vẻ của bà ấy vô cùng dữ tợn, như thể bà ấy không thể chờ đợi để ăn tươi nuốt sống Lâm Thúy Vân được nữa.

“Được lắm, Lâm Thúy Vân, mẹ ở trong bếp thấy con hùng hổ lôi con rể của mẹ ra ngoài, mẹ chỉ lo con sẽ bắt nạt cậu ấy. Ai ngờ ra thử xem thế nào, đúng là con đang bắt nạt cậu ấy thật, để xem mẹ dạy dỗ con thế nào!”

Lâm Thúy Vân tưởng chừng như sắp phát khóc: “Mẹ, mẹ nghe con nói đã, súc vật Lục, anh †a thật sự là một con hồ ly mà. Con chưa bị anh ta ăn hiếp chết cũng coi như cái mạng của con lớn lãm rồi. Làm sao con có thể bắt nạt anh ta được chứ!”

“Con còn dám gọi chồng của con là súc vật sao?”

Lực kéo trong tay mẹ Lâm càng mạnh hơn, Lâm Thúy Vân đau đớn kêu oai oái.

Một sự vui vẻ thoáng qua hiện lên trong mắt Lục Mặc Thâm.

Nhìn thấy Lâm Thúy Vân bị trừng trị gần đủ rồi, lúc này, Lục Mặc Thâm mới lên tiếng: “Cô ơi, cô hiểu lầm rồi ạ. Thúy Vân rất ngoan ngoấn và nghe lời mà”

Mẹ Lâm lắc đầu, với vẻ bất bình: “Con rể, con thật sự bị tình yêu làm cho mờ mắt rồi, còn nói đố cho con bé này nữa! Trong mắt mẹ có thể thấy hết đấu!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play