Chương 2856

Sau một hồi “lạch cạch” vang lên, Tô Lam cảm thấy cơ thể chợt nhẹ bắng, cô bị Quan Triều Viễn trực tiếp ôm lấy, đặt lên bàn.

Trên gương mặt tuấn tú của anh lúc này là vẻ hung ác cùng sự gắt gọng không cam lòng.

Bàn tay to kia niết mặt cô: “Nhưng mà, anh không hề mệt, phải làm sao bây giờ?”

“Quan Triều Viễn, em không muốn!”

Tô Lam nhớ tới sự điên cuồng đêm qua của người đàn ông trước mặt, cơ thể cô không tự giác phát run, cô hoảng sợ đẩy anh ra.

*Em còn sức đứng lên lấy thuốc uống, nghiệm vài lên, xem xem có phải chỉ một đã có thể khiến em mang thai, em nói đúng không?”

“Anh… Đồ chết tiệt!”

Tô Lam thét chói tai, cô liều mạng vung tay đánh anh.

Nhưng người đàn ông trước mặt lại sừng sững như một ngọn núi lớn cứ thế áp chế cô, mặc kệ cô giấy dụa cỡ nào cũng không thể lay động được anh dù chỉ chút ít.

Cuối cùng, cô chỉ có thể buông xuôi, tùy ý anh muốn làm gì với cô thì làm.

Cả quá trình Quan Triều Viễn cũng không nói một câu, để mặc cho nằm đấm của cô hạ xuống người mình.

Cô vừa khóc vừa quát tháo, tận khi giọng nói trở nên khàn khàn, tới một âm cũng không phát ra được nữa.

Tô Lam cảm thấy cả người như đang bị lăng trì.

Đêm qua cơ thể bị đào rỗng, vốn lúc tỉnh lại cô cảm thấy cả người choáng váng, hình như hơi nóng lên.

Bây giờ lại bị người bắt nạt như vậy, khiến cô ngay cả việc ngất xỉu theo bản năng dường như cũng mất đi.

Cô không biết rốt cuộc Quan Triều Viễn muốn làm gì với cô, cô chỉ biết đầu càng ngày càng đau, khó chịu đến mức sắp chết.

Nhận ra cô gái nhỏ trong ngực không còn phát ra âm thanh nào nữa, cuối cùng lý trí của Quan Triều Viễn cũng được kéo về một chút.

Anh buông cô ra.

Hai chân Tô Lam đã mềm nhũn, cô trượt ngã xuống mặt đất theo quán tính.

Gương mặt thảm đạm, cả người đầy vết xanh tím.

Quan Triều Viễn nhìn bộ dạng lung lay sắp đổ kia của cô, mặt mày như đóng một lớp băng.

Chắc chắn anh bị điên rồi!

Nếu không điên, sao anh lại nhãn tâm bắt nạt cô tới mức này?

Chết tiệt!

Tô Lam ngẩng đầu nhìn Quan Triều Viễn.

Mặc dù là anh vừa mới làm chuyện này với cô, nhưng từ trên xuống dưới vẫn sạch sẽ như trước.

Bộ dạng này hệt như cô là một ả gái gọi, có thể đá văng qua một bên bất cứ lúc nào vậy.

Tiếng nức nở đầy kìm nén thoát ra từ kế môi, hạt lệ cuối cùng cũng không kiêm được mà chảy ra.

Tô Lam run rẩy nhặt quần áo của mình lên, mặc vào, sau đó ngơ ngác bước về phía cửa.

“Tô Lam.”

Quan Triều Viễn vươn tay muốn giữ cô lại Nhưng không biết Tô Lam lấy sức từ đâu ra, cô vung tay, thoát khỏi bàn tay của anh Cô yếu ớt tựa người vào cửa, tuyệt vọng nhìn anh: “Quan Triều Viễn, tôi hận anh, tôi hận anh đến chết!”

Nói xong, cô đẩy mạnh một cái vào ngực anh Quan Triều Viễn không đề phòng nên bị cô đẩy cho lảo đảo.

Tô Lam nhân cơ hội này mở cửa phòng, chạy ra ngoài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play