Chương 2796

Tô Lam khit mũi lạnh lùng: “Vì vậy, đây là lý do vì sao cô tắt cuộc điện thoại tôi cầu cứu đàn anh, là lý do cô cho số của tôi vào danh sách đen?”

Nhan Thế Khải run rẩy quay lại nhìn Liễu Minh Hoa, thấy cô ta đang nước mắt lưng tròng, đột nhiên trong lòng anh có một cảm giác xa lạ và kinh khủng vô cùng: “Liễu Minh Hoa, có lẽ trước chuyện này, tôi đối với cô còn có một chút thương hại và ấy náy. Nhưng bây giờ không còn gì cả. Ngàn vạn điều không nên nhất là cô không nên nghĩ đến việc làm tổn thương Tô Lam!”

Sau khi nói xong, Nhan Thế Khải dửng dưng đẩy cô ta ra và dứt khoát quay người đi.

“Anh Thế Khải! Đừng… đừng mà… Em thực sự không phải là một phụ nữ lăng loàn… Em chỉ sợ anh biết rằng em vẫn còn…

Đó là lý do tại sao em mới phải đến đây.

Người duy nhất em yêu là anh!”

Nhan Thế Khải dừng lại, sau đó quay lại nhìn cô ta, lạnh giọng: “Nhưng cô có biết không? Tình yêu của cô khiến tôi ghê tởm!” Nói xong, Nhan Thế Khải quay người bỏ đi mà không thèm nhìn lại.

Liễu Minh Hoa thất vọng ngã xuống đất, bật khóc lớn.

Lâm Thúy Vân lạnh lùng trừng mắt nhìn cô ta: “Đáng đời!”

Sau khi ném lại hai từ này, cô kéo Tô Lam quay lại và rời đi: “Lam, đi thôi.”

Liễu Minh Hoa hung hăng ngẩng đầu, trong mắt hiện lên một tia hận thù. Cô ta nhanh chóng đứng dậy và lao về phía Tô Lam: “Tô Lam, là cô hại tôi, là cô… đều là tại cô!”

Lâm Thúy Vân sửng sốt, nhanh chóng đẩy Tô Lam ra, quay người lại cho Liễu Minh Hoa một cú đá. Liễu Minh Hoa bị đạp.

ngã xuống đất, Tô Lam vô tình va vào tường. Cú va chạm khiến mắt cô ấy hoa lên, và có thứ gì đó đang sôi sục trong bụng cô ấy. Tô Lam lao vào phòng tảm và mới chỉ kịp “oa” lên một tiếng đã bắt đầu nôn thốc nôn tháo. Lâm Thúy Vân còn sốc hơn khi nhìn thấy cảnh tượng này, và vội vàng đuổi theo: “Tô Lam, cậu có sao không?”

Vì không ăn gì vào buổi tối nên Tô Lam chỉ nôn khan chứ không thực sự khạc ra bất cứ thứ gì. Cô cau mày, ôm ngực, vẻ mặt khó chịu “Có lẽ vừa rồi mình vô tình va phải nên hơi chóng mặt và buồn nôn, không được thoải mái cho lắm.”

“Chết tiệt.” Lâm Thúy Vân lao ra một cách đầy tức giận.

“Bốp!” Một tiếng động giòn tan vang lên, Lâm Thúy Vân đưa tay tát Liễu Minh Hoa một cái rất mạnh. Mặt cô ta vẹo sang hẳn một bên. Liễu Minh Hoa ngã xuống đất, che mặt không tin: “Lâm Thúy Vân! Cô, cô tại sao lại đánh tai”

Lâm Thúy Vân lạnh lùng nhìn cô ta, khinh bỉ đáp: “Nói cho cô biết, loại người như cô từ lâu tôi đã thấy không vừa mắt. Nếu không phải là vừa nấy Tô Lam cứ ngăn lại thì tôi đã sớm dạy cho cô một bài học rồi.”

Liễu Minh Hoa liều mạng dùng ga trải giường che lại thân thể, khuôn mặt bên phải sưng đỏ, trên mặt tràn đầy nước mắt: “Lâm Thúy Vân, cuối cùng cô đã nói sự thật. Từ đầu đến cuối cô chưa bao giờ hết coi thường tôi! Đúng vậy, tôi thực sự nghèo.

Nhưng tôi cũng có quyền thích ai đó. Vậy thì cô lấy quyền gì mà đánh tôi, cô lấy quyền gì mà đối xử với tôi như vậy?”

Cuối cùng thì Tô Lam cũng kìm nén được cảm giác muốn nôn. Cô quay người chậm rãi bước ra ngoài, nhìn Liễu Minh Hoa với vẻ trịch thượng: “Hãy thu lại cái lòng tự trọng vừa đáng thương và vừa nực cười của cô lại đi. Vì cô nghèo nên cô có lý, phải không? Cô cảm thấy rằng mình nghèo, vì vậy những người giàu có dù có làm gì thì cũng là đang khoe khoang.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play