Chương 2368

Khi nhìn thấy Quan Triều Viễn đứng sau.

lưng Tô Lam, mắt ông ta sáng lên.

Làm gì còn có dáng vẻ hung dữ độc ác như trên điện thoại đâu, bây giờ ông ta cười tiếp đón: “Tô Lam, cậu Quan, mau vào đi, mau vào đi”

Tô Văn Tâm chào hỏi hai người, đưa họ vào phòng khách, nhìn thấy Lư Tuyết Cầm một mình ngồi trên ghế sofa, sắc mặt ông ta đột nhiên thay đổi: “Sao lại chỉ có một mình em? Bích Xuân đâu, mau gọi con bé xuống, một chút lịch sự cũng không có.”

Tô Văn Tâm và Tô Bích Xuân biết Quan Triều Viễn, nhưng Lư Tuyết Cầm thì không.

Nghe được những lời chồng mình nói, bà ta không khỏi nhíu mày: “Có phải anh không biết đâu, lần trước Bích Xuân bị Tô Lam tát một bạt tai, không biết có bao nhiêu ấm ức. Vừa nấy nghe anh nói, Tô Lam sắp đến, con bé tức giận chạy lên lầu rồi.”

Sắc mặt của Tô Văn Tâm bỗng nhiên đen lại, ông ta vội vàng đi tới, thấp giọng nói “Mau đi đi.”

Quan đến đây Cái gì, Quan Triều Viễn đến đây?

Lư Tuyết Cầm nghe vậy liền vội vàng ngẩng đầu lên nhìn ra cửa Liếc mắt nhìn, liền nhìn thấy Tô Lam: đang sánh bước bên một người đàn ông cao ráo và đẹp trai Mắt bà ta sáng lên, nhanh chóng gật đầu: “Được được được, em đi ngay.”

Sau khi Tô Văn Tâm dặn dò xong, ông ta quay lại thì đã nhìn thấy Quan Triều Viễn đang ngồi trên ghế sofa, cả người anh đều lạnh nhạt và xa cách.

Nở nụ cười trên môi, ông ta nhanh chóng ra lệnh cho thím Vương đi rót trà: “Cậu Quan, mời uống trà.”

cho Bích Xuân biết, nói cậu Quan Triều Viễn thản nhiên đẩy tách trà ra: “Thời gian của tôi luôn quý giá, vì vậy trà này tôi sẽ không uống. Nói về công việc trước đi.”

“Thời gian của cậu Quan đương nhiên quý giá. Vì hôm nay đến đây để thảo luận hợp đồng, nên tôi có thể xem qua hợp đồng trước được không?”

‘Säc mặt Quan Triều Viễn không thay đổi, trực tiếp để hợp đồng xuống bàn đẩy qua: “Hợp đồng đây, chữ cũng ký xong rồi Chủ tịch Tô có thể xem kỹ một chút.”

Khi Tô Văn Tâm nhìn thấy bản hợp đồng, mắt ông ta lập tức sáng lên Ông ta nhanh chóng cầm lên, lật nhanh đến trang cuối cùng.

Nhìn thấy ở góc dưới bên phải, ngòi bút mạnh mẽ được viết ra ba chữ Quan Triều Viễn.

Tô Văn Tâm đang vui mừng điên cuồng định cất hợp đồng đi, đột ngột bị một tay giữ lại Ông ta nghi ngờ ngẩng đầu, liền nhìn thấy một nụ cười chế nhạo nhạt nhoà ở khóe miệng của Quan Triều Viễn: “Không phải chủ tịch Tô nghĩ bản hợp đồng này, sẽ giao cho ông dễ dàng như vậy đấy chứ?”

Tô Văn Tâm nảm chặt lấy hợp đồng: “Cậu Quan, chỉ cần anh đồng ý hợp tác với chúng tôi, anh có thể tùy ý đưa ra điều kiệ chỉ cần tôi có thể làm được. Nếu anh thích con gái của tôi, tôi có thể thuyết phục con bé, để con bé đi theo anh.”

Cho dù Tô Lam có bình tĩnh đến đâu, nghe được lời này cô cũng không khỏi run lên vì tức giận.

Tô Lam đột ngột đứng dậy: “Tô Văn Tâm, trên đời này tôi đã thấy rất nhiều người không có liêm sỉ rồi. Nhưng người mặt dày như ông tôi thật sự mới thấy lần đầu. Hai chúng ta đã đoạn tuyệt quan hệ cha con rồi, ông có tư cách gì mà khoa tay múa chân vào việc của tôi?”

Ở trước mặt người ngoài bị con gái mình hét vào mặt như vậy, khuôn mặt của Tô Văn Tâm có chút không kiềm chế được.

Nếu đổi lại là lúc bình thường, ông ta đã ra tay với Tô Lam từ lâu rồi.

Nhưng bây giờ ở trước mặt Quan Triều Viễn, ông ta không dám kiêu ngạo như vậy.

Vì vậy chỉ có thể miễn cưỡng mỉm cười: “Tô Lam, con nói cái gì thế. Con cũng biết tập đoàn Tô thị vốn là tâm huyết của mẹ và anh trai con, con không thể cứ nhìn nó sụp đổ như thế này chứ? Hơn nữa, cậu Quan có tiền có quyền, coi như con đi theo cậu ấy thì con cũng không mất gì mà.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play