Chương 2307

Mắt lạnh của Tô Lam nhìn ba món mặn một món canh trên bàn: Đây là cái gì, kế giả vờ đáng thương sao?

Tô Lam còn không cầm lấy chiếc đũa thì Lư Tuyết Cầm đã cười tủm tỉm mà lên tiếng: “Tô Lam, thật ra lần này gọi con về là có một việc muốn nhờ con.

Con cũng biết kinh tế bây giờ sa sút. Gần đây bên phía cha con đang tiếp xúc với một công ty xây dựng dưới tay Tập đoàn Quan Thiên.

Chuẩn bị ký một hiệp nghị hợp tác từ trong tay bọn họ. Không phải con cũng có quan hệ với cậu cả Quan sao?

Hay là thì giúp cha con một chút đi?”

Vẻ mặt Tô Lam lạnh nhạt.

Cô dùng chiếc đũa gạt gạt đồ ăn trong bát mà không nói chuyện.

“Dì biết, chuyện Vương Tiến Phát lần trước là cha con làm không đúng.

Nhưng là nếu không phải bởi vì tập đoàn Tô thị gặp khó khăn thì ông ấy cũng sẽ không cùng đường.

Thật ra dì cũng đã nói với ông ấy rồi, hai đứa con và Bích Xuân đều là con của chúng ta, tất nhiên là phải đối xử bình đẳng chứ.

Con hiểu chuyện như vậy, chỉ cần nói chuyện với con một cách êm đẹp, chuyện gì cũng đều có thể làm được hết.

Con xem bộ dạng con xinh đẹp như vậy, chỉ cần con mở miệng, cậu cả Quan bên kia nhất định sẽ ngoan ngoãn phục tùng, tuyệt đối sẽ không từ chối.”

Nói xong những lời này, Lư Tuyết Cầm vội vàng đánh mắt về phía Tô Văn Tâm bên kia.

Tô Văn Tâm hẳng hãng giọng: “Tô Lam à, dì Tuyết Cầm của mày nói đúng đấy.

Dự án xây dựng hiện tại này của Tập đoàn Tô thị, tao gần như là đầu tư tất cả tài lực vào đó.

Ngay cả đến hợp đồng tiếp sau đó cũng đều đã sắp xếp xong hết rồi lần này Tập đoàn Quan Thiên không hợp tác với chúng ta nữa, vậy thì cả Tô thị đều xong đời luôn.”

Đáy mắt Tô Lam hiện lên một tia châm chọc.

Lư Tuyết Câm thấy nấy giờ cô không nói gì, nhất thời còn có chút nóng nảy: “Đứa nhỏ này nói một câu đi chứ?”

Tô Bích Xuân ở một bên khoanh hai tay trước ngực, mỉa mai về phía bên kia: “Đúng rồi, Tô Lam, mày có bản lĩnh tốt như vậy, cũng có thể cướp cậu cả Quan từ trong tay tao đi, chút chuyện này chắc là không làm khó được mày đâu nhỉ?”

Thấy Tô Lam vẫn không chịu lên tiếng, tim Tô Văn Tâm thắt lại một cái: “Tô Lam, tao biết chuyện mày lo lắng nhất là chuyện gì.

Trước kia quả thật là tao đã ngừng tiền thuốc men cho anh trai mày, nhưng tất cả đều là tại mày không nghe lời, tao mới làm như vậy thôi.

Nói thế nào thì nó cũng là con ruột của tao, sao tao có thể mặc kệ nó được chứ.

Nếu như mày thật sự lo lắng, như vậy đi.

Chỉ cần mày nghĩ biện pháp làm cho phần hợp đồng này được ký kết, tao lập tức cho mày mười lăm tỷ”

“Cái gì?”

“Cha à! Cha điên rồi đúng không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play