Chương 2288

Thấy cô tránh né mình, không hiểu sao Quan Triều Viễn lại thấy rất khó chịu.

“Cốc cốc cốc…” Một hồi tiếng đập cửa vang lên.

“Người ở bên trong! Làm phiên các người ra ngoài một chút. Nơi này là phòng nghỉ của nhân viên công tác, không phải nhân viên công tác của rạp chiếu phim thì mời lập tức đi ra ngoài!”

Quan Triều Viễn cúi đầu nhìn cô: “Em xác định là em muốn đi ra ngoài như vậy sao?”

Tô Lam nước mắt lưng tròng.

Cô cúi đầu nhìn một cái, lúc này mới phát hiện quần áo của mình đều đã bị tên xấu xa này xé rách hết rồi!

Cô còn chưa kịp lên tiếng thì cô đã bị ai đó bế lên. Tô Lam còn đang nổi nóng, cô giấy giụa không vui: “Anh buông tôi ra, tôi tự.

đi được! Không cần anh loI”

“Em đừng có mà được voi đòi tiên!” Bị áp suất thấp của người đàn ông uy hiếp, Tô Lam nhụt chí trong nháy mắt. Cô không dám lên tiếng nữa. Cô sợ cái tên này nổi lên thú tính rồi lại làm ra chuyện gì với cô nữa!

“Người ở bên trong! Các người có nghe rõ không? Nếu còn không ra nữa thì chúng tôi sẽ gọi bảo vệ tới phá cửa…

Cạch!

Cửa phòng nghỉ bị người ta mở ra từ bên trong.

Nhân viên vây quanh ở cửa bị dọa sợ một trận, đang chuẩn bị duỗi cổ nhìn vào bên trong.

Nhưng mà vừa ngẩng đầu thì đã bị khí thế mạnh mẽ của Quan Triều Viễn đè bẹp.

Một đám người hai mặt nhìn nhau, không tự chủ được mà né ra tránh một đường cho anh.

Bên cạnh có mấy cô gái mê trai vừa nhìn thấy khuôn mặt của Quan Triều Viễn, ánh mắt chỉ còn thiếu mỗi việc biến thành hình trái tim Người đàn ông này thật sự quá đẹp trai, khí thế thật mạnh mẽ!

Khó trách có người phụ nữ kia bãng lòng vào phòng tối nhỏ với anh.

Đổi lại các cô thì các cô cũng nguyện ý!

Vừa nghĩ như vậy, các cô lại sinh ra tò mò đối với người phụ nữ nằm trong lòng Quan Triều Viễn.

Ánh mắt chuyển một cái, mọi người đều nhìn về phía Tô Lam bên kia.

Tô Lam chỉ cảm thấy lúng túng.

Đang chuẩn bị chôn đầu vào trong lòng Quan Triều Viễn thì bất thình lình một chiếc áo vest rộng thùng thình trùm lên đầu cô.

Có người nhàm chán, thừa dịp Quan Triều Viễn xoay người rời đi mà len lén chụp lại ảnh của bọn họ.

Đang chuẩn bị xoay người rời đi đăng lên mạng xã hội thì bất thình lình bị một người đàn ông cao to lực lưỡng mặc vest đen ngăn lại: “Ảnh chụp đâu? Là tự mình xóa hay là để tôi tới giúp?”

Mới nghe thì thấy Lục Anh Khoa nói chuyện rất khách khí, nhưng mà khuôn mặt lạnh như băng kia của anh lại khiến cho người ta vô cùng sợ hãi.

Người phụ nữ kia sợ tới mức cả người run lên.

Cô ta run rẩy xóa hết toàn bộ tấm ảnh trong điện thoại ngay trước mặt Lục Anh Khoa.

Thật đáng tiếc mà!

Lúc đầu còn đang nghĩ có thể đăng lên mạng xã hội được hay không, bây giờ thì hay rồi, ngay cả ảnh chụp cũng đều mất hết rồi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play