Chương 172

Tiêu Mạch Nhiên gật đầu: “Tôi đi trước đây, tạm biệt.”

Tiễn Tiêu Mạch Nhiên xong, Dạ Bân quay lại phòng bao.

Quan Triều Viễn vẫn sừng sững bất động như cũ.

Dạ Bân ngồi bên cạnh anh: “Quan Triều Viễn! Cái tên nhóc nhà cậu sao thế? Khiến Tiêu Mạch Nhiên người ta mặt nóng dán lên mông lạnh (*) nhà cậu?”

Cuối cùng chủ tịch cũng nhìn anh ta rồi!

“Không biết”

Quan Triều Viễn thư hồi ánh mắt, tiếp tục thưởng thức rượu.

“Không biết? Tôi thấy cậu đã yêu người phụ nữ kia rồi!”

Dạ Bân quả thật không ngồi nổi nữa, đứng dậy, đi đi lại lại trong phòng.

“Quan Triều Viễn! Cậu như này rất nguy hiểm cậu có biết không? Cậu vì một cái cây, mà từ bỏ cả cánh rừng! Sẽ có một ngày cậu sẽ hối hận!”

“Còn nữa! Bản thân cậu cũng không phải người! Nhỡ đâu ngày nào đó Tô Lam biết thân phận của cậu thì làm sao? Cậu có thể chơi đùa, nhưng tuyệt đối không thể đặt hết tâm tư vào một người! Như này rất nguy hiểm!”

Dạ Bân lúc này giống như bà mẹ khi con trai mình sắp bị con dâu lừa đi mất!

Thấy Quan Triều Viễn không nói gì, Dạ Bân liền ngồi xuống bên cạnh anh: “Thật sự yêu cô ta rồi?”

“Không biết”

Quan Triều Viễn chưa từng yêu đương, cũng không biết yêu là gì, yêu một người là thế nào.

“Tôi có một câu hỏi có thể tính ra được!”

Dạ Bân híp mắt lại, ánh mắt sáng quắc nhìn Quan Triều Viễn: “Lúc tỉnh dậy buổi sáng, cơ thể có phản ứng, trong đầu cậu có phải nghĩ đến cô ta không?”

Phụt…

Nếu không phải Dạ Bân là bạn bè lâu năm, quả thật Quan Triều Viễn muốn nhổ một ngụm máu lên mặt cậu ta!

Câu hỏi nhạy cảm như này, cậu ta cũng hỏi đượ!

cNhắc tới vấn đề này, Quan Triều Viễn vẫn hơi ngại ngùng.

Mặc dù đều là đàn ông.

Quan Triều Viễn bóp trán, hừ một tiếng, coi như ngầm thừa nhận.

“ĐMI”

Dạ Bân tức giận gầm lên: “ĐM nó cậu thật sự yêu cô ta rồi!”

Quan Triều Viễn ra vẻ rất bất lực.

Anh yêu cô rồi?

Tiếp đó, Quan Triều Viễn kể cho Dạ Bân những chuyện xảy ra gần đây, và cả cuộc nói chuyện hôm nay với Tô Lam.

“Theo lời cậu nói, Tô Lam này thật sự là một cô bé lọ lem thất thời, vốn dĩ hôm đó cô ta tìm đàn ông để sinh con, cũng là vì em trai của mình”

“Điều này còn cần nói nữa sao?”

“Nếu đã như vậy, cậu dứt khoát công khai thân phận với cô ấy là được rồi, như vậy có thể quang minh chính đại yêu đương”

Dạ Bân vừa nói, vừa sờ chiếc cảm không một cọng râu của mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play