Chương 2230

“Nhưng mà anh không sợ đắc tội với nhà họ Lê sao?”

Trên khuôn mặt tao nhã của Lục Mặc Thâm hiện lên sự tàn nhãn, nhẹ giọng nói: “Bất quá cũng chỉ là nhà họ Cố mà thôi, cũng không thể nào lay động được hôn ước của tôi với cô ấy”

Quan Triều Viễn hài lòng gật đầu: “Nếu là tôi sẽ chờ tin tốt của anh.”

Nói xong thì anh kéo Tô Lam xoay người lại, muốn bỏ đi.

Chỉ là họ còn chưa cất bước thì đã bị Cố Đức Hiệp lại.

Khuôn mặt anh ta tái nhợt không còn chút máu, dáng vẻ vô cùng sợ hãi,“Tô Lam, tôi biết mình đã sai rồi! Mọi chuyện là do tôi, cầu xin cô hấy nể mặt chúng ta từng ở bên nhau mà thay tôi cầu xin, có được hay không?”

Cố Đức Hiệp biết rất rõ răng mặc dù Lục Mặc Thâm có vẻ ngoài hiền lành, nhưng tính cách của anh ta rất mạnh mẽ vang dội, mà thủ đoạn của anh ta cũng rất tàn nhẫn.

Nếu anh ta ra tay thì nhà họ Cố không chết thì cũng sẽ tàn phế!

“Tôi ở bên anh một năm thì anh lừa dối tôi mười tháng, còn tung tin đồn khắp nơi làm tổn hại thanh danh của tôi. Tôi mặc kệ các người nhưng mà các người lại được đà lấn tới, sau này nhà họ Cố của anh lưu lạc ra sao thì tôi cũng không biết, thế nhưng tôi biết tất cả những điều này là do anh gieo gió gặt bão, có tội thì phải gánh!”

Khi Tô Lam nói xong thì Cố Đức Hiệp gục xuống đất trong tuyệt vọng, “Tôi hơi mệt, chúng ta đi trước được không?”

Tô Lam ngẩng đầu nhìn Quan Triều Viễn, vừa mới thu dọn đám cặn bã này nên cô cảm thấy rất dễ chị Nhưng mà sau khi qua đi thì cũng chỉ còn lại một vùng hoang vắng.

Vào lúc này, Tô Lam nóng lòng muốn những người này biến mất khỏi mắt mình ngay lập tức, cô không bao giờ muốn gặp lại họ, “Được”

Quan Triều Viễn gật đầu, sau đó Tô Lam cũng cảm thấy cơ thể mình nhẹ đi, cả người vậy mà trực tiếp bị anh ôm lấy.

“AI” Tô Lam thốt lên một tiếng, theo phản xạ ôm lấy vai anh.

“Em không sao chứ?” Nhìn vết bẩn trên ngực, Quan Triều Viễn không khỏi nhíu mày.

Tô Lam đột nhiên cảm thấy nóng mặt, bởi vì cô đã cảm nhận được những ánh mắt ghen tị và ao ước xung quanh đang chiếu lên mình khi Quan Triều Viễn.

Tô Lam nhanh chóng cúi đầu xuống, khẽ nói: “Tôi không sao, đi thôi.”

Quan Triều Viễn gật đầu, đi tới đài quan sát vài bước, trực tiếp ôm cô vào máy bay trực thăng và thắt dây an toàn.

Hơi thở của người đàn ông phun vào tai cô khiến cho toàn bộ hô hấp của cô cũng trở nên nhấp nhô.

Cánh quạt của chiếc trực thăng quay nhanh, gió lớn lại nổi lên, mãi đến khi chiếc.

trực thăng khuất dần thì mới có tiếng xì xào nổi lên trong đám đông.

“Người đàn ông đó rốt cuộc là ai vậy? Đã vậy anh ta còn công khai lái một chiếc trực thăng hoành tráng như vậy, anh ta có được sự cho phép của khách sạn không?”

“Cô ngốc à? Vừa rồi cô không nghe thấy người khác gọi anh ta là gì sao?”

“Hình như là cậu cả Quan, trời ạ, không phải là họ Quan ở thủ đô sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play