Chương 2148

Lâm Thúy Vân nhếch miệng cười một tiếng: “Xem cái dáng vẻ nói chuyện này của cậu, có phải khá hơn rồi không?”

Tô Lam ngồi dậy, sờ lên cái trán: “Đã bớt nóng, đỡ hơn nhiều rồi. Đúng rồi bây giờ là mấy giờ rồi?”

“Mười hai giờ.”

“Ai ya, hôm nay là cuối tuần, mình đã đồng ý với hai đứa nhỏ là sẽ đến đón bọn nó về nhà.” Tô Lam luống cuống tay chân đứng lên Lâm Thúy Vân vội vàng đuổi theo: “Cậu vứt hai đứa nhỏ ở bên kia ba ngày, cũng không thể tay không đi đón bọn nó chứ? Đi, mình đi với cậu đến cửa hàng tiện lợi chọn mấy món quà mang về”

“Được!”

Hai người lái xe đến quảng trường Thiên Trì Chọn cho Tô Mỹ Chỉ một con búp bê phiên bản số lượng có hạn, chọn cho Tô Duy Hưng một cái máy lắp ráp đồ chơi rồi chờ thang máy chuẩn bị về nhà.

“Tinh tinhI”

Cửa thang máy từ từ mở ra.

Gương mặt xuất hiện trước mặt bọn họ kia, lập tức phá hủy toàn bộ tâm trạng đang rất tốt của Tô Lam.

“Hôm nay đi ra ngoài không xem lịch rồi, cho nên mới gặp phải ôn thần, đi nhanh lên!”

Lâm Thúy Vân mở miệng, kéo tay Tô Lam muốn đi vào trong thang máy.

Liễu Mộng Ngân vừa nghe được lời này, lập tức giận sôi lên.

Khá lắm!

Cô ta còn chưa kịp mở miệng khiêu khích, Lâm Thúy Vân đã giành trước châm chọc cô ta rồi?

Vì sao cô ta phải chịu loại lời châm chọc này?

Lâm Thúy Vân, Tô Lam, thật không ngờ hai người vẫn chơi với nhau, có câu nói rất hay, không phải người một nhà không đi vào một cửa! Các người nói ra cửa không xem lịch? Tôi nhổ vào, tôi mới là người không may vừa ra khỏi cửa đã gặp ngay hai con sao chổi!”

Liễu Mộng Ngân đi giày cao gót nhưng vẫn thấp hơn hai người bọn họ một cái đầu, bây giờ lại vừa nhảy lên vừa mắng, dáng vẻ giống như một con tôm tép nhãi nhép vậy.

Lâm Thúy Vân cười lạnh một tiếng: “Thôi được chưa? Chỉ có loại hạ đẳng như cậu mới cho rằng Cố Đức Hiệp là bảo bối, tôi nói cho cậu biết, cái tên Cố Đức Hiệp là một cái xe công cộng chẳng khác gì trai bao. Cậu đó nên cẩn thận một chút, nếu nhiễm phải bệnh gì đó thì không tốt đâu!”

“Phốc!” Tô Lam nhịn không được cười phá lên.

Thầm ở đáy lòng like Lâm Thúy Vân một cái.

Con nhỏ này trời sinh ác miệng.

Lúc không nói lời nào, nhìn cô ấy vô cùng xinh đẹp và quyến rũ.

Nhưng một khi đã mở miệng, mắng chửi người ta rất thô tục, có thể chọc một người đang sống sờ sờ mà tức chết!

“Tô Lam, cô cười cái cứt gì!” Liễu Mộng Ngân giận điên lên: “Còn có cấu, Lâm Thúy Vân, đừng tưởng rằng trong nhà có mấy đồng tiền bẩn thì ngon.”

Lâm Thúy Vân: “Đúng là trong nhà của tôi chỉ có mấy cái đồng tiền bẩn kia, nhưng cũng đủ để hoa khôi trong trường quỳ xuống m chân tôi. Không giống như cậu, vì mấy đồng tiền bẩn đó, treo mình trên cột nhảy múa làm trò tiêu khiển cho người ta, còn giở thủ đoạn bò lên giường người ta. Nhặt được rác rưởi người khác ném đi, còn xem như bảo bối mà nâng niu, nói thật cậu như vậy không sợ bị người ta chê cười sao.”

“Cậu… Liễu Mộng Ngân suýt chút nữa bị lời nói của Lâm Thúy Vân chọc tức đến sùi bọt mép.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play