Chương 2109

Trong 5 năm này, cô ta không biết tạo ra bao nhiêu cơ hội, muốn khiến hai người có thể cùng nhau một trận kịch Cô ta thậm chí còn không từ thủ đoạn khiêu vũ trước mặt anh, nhưng anh vẫn dửng dưng và không có bất cứ phản ứng gì cả.

Tô Bích Xuân mặc dù không phải khuynh nước khuynh thành, nhưng cũng coi là được xếp vào hàng mỹ nhân.

Nếu như đổi thành người đàn ông khác, chỉ sợ đã vồ như hổ đói rồi.

Cũng chỉ có Quan Triều Viễn…

“Triều Viễn, em cứ tưởng là anh không đồng ý gặp em cơ…” Tô Bích Xuân ủy khuất nói Quan Triều Viễn thâm trầm nhìn cô ta một cái: “Vì sao lại nói vậy?”

Tô Bích Xuân trong lòng vui mừng: Nhìn dáng vẻ này, chuyện xảy ra hai hôm nay, Quan Triều Viễn đều không điều tra liên quan đến mình rồi.

Điều này chứng minh cô ta vẫn còn cơ hội.

Quá tốt rồi!

“Không nói mấy chuyện không vui này nữa, thật ra hôm nay em đến đây là có chuyện muốn thương lượng với anh..” Tô Bích Xuân ngại ngùng ngồi xuống đối diện Quan Triều Viễn. Dù sao thì cũng đã qua lại với nhau hơn năm năm nay rồi, nên cô ta cũng biết răng Quan Triều Viễn sẽ đối xử nhẹ nhàng với cô ta hơn nhiều nếu như cô ta thể hiện vẻ ngoài nhút nhát và e thẹn.

Quả nhiên là vậy.

“Có chuyện gì?”

Khuôn mặt thanh tú của Tô Bích Xuân khẽ đỏ, lấy ra một tấm danh thiếp từ bên trong túi, đưa đến trước mặt anh: “Anh xem cái này trước đi đã…”

Khoa nam khoa bệnh viện Trung tâm.

thành phố Ninh Lâm, Nhan Thế Khải.

Cầm tấm danh thiếp lên..

Nếu như anh nhớ không nhầm thì người tên Nhan Thế Khải này chính là đàn anh đẹp trai mà nhóc mèo hoang kia dù bị bỏ thuốc vẫn nhớ đến?

“Khoa nam?” Ánh mắt Quan Triều Viễn hiện lên chút mỉa mai chế giễu.

“Triều Viễn, anh… sẽ không giận chứ? Dù sao hai chúng ta cũng đã quen biết năm năm rồi, nhưng anh…” Tô Bích Xuân căn môi ngập ngừng… Thật ra trong lòng cô ta vẫn có chút lo lắng. Dù gì thì với nam giới mà nói vấn đề này cũng khá ngại ngùng xấu hổ.

Nhưng vì liên quan đến cuộc đời hạnh phúc, mỹ mãn sau này của cô ta nên Tô Bích Xuân đánh liều một phen.

Thế nhưng trong lúc Tô Bích Xuân đang thấp thỏm lo lắng lại đợi mãi không thấy sự tức giận hay phẫn nộ của Quan Triều Viễn.

Anh ngược lại còn quay người về phía cô ta rồi đưa tay nhéo cằm cô: “Cô… nóng lòng muốn ôn lại chuyện cũ vậy à?”

Bất ngờ bị anh dựa gần như vậy, Tô Bích Xuân nhìn khuôn mặt anh tuấn ở cự ly gần mà hơi thở loạn nhịp.

Suýt chút nữa thì gật đầu lia lịa rồi!

Người đàn ông này bây giờ thực sự không biết nương tay là gì nữa rồi, nhưng cô ta lại biết rằng, nếu anh làm được thật thì nhất định đủ khiến cô ta cảm nhận được sự sung sướng mãnh liệt nhất trong cuộc đời này: “Anh… thật đáng ghét!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play