Chương 2067

“Sao em có thể nói chị đang diễn chứ? Chị … ” Tô Bích Xuân còn đang muốn biện hộ, ngước mắt, như bất ngờ nhìn thấy một cái gì đó, khuôn mặt lập tức cứng đờ, vội vàng đứng dậy: “Triều Viễn, anh tới lúc nào thế ?

Em xin lỗi, vốn dĩ chuyện xấu trong nhà không nên đem ra ngoài, nhưng em không để ý là anh đến đây”

Tim cô “thụp” một tiếng, Tô Lam.

cứng nhắc quay đầu lại.

Quả nhiên nhìn thấy Quan Triều Viễn nhìn cô với một khuôn mặt lạnh lùng.

Và Thẩm Tư Huy, người đang đứng cạnh anh, đang mỉm cười với cô và chào hỏi: “Chào bác sĩ Tô, không nghĩ tới nhanh như vậy lại gặp mặt rồi, có phải chăng là duyên phận không?”

Duyên phận cái đầu anh?

Không thấy cô đây là chưa kịp chạy qua cánh cổng này sao?

Sau khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng và sâu thẳm của Quan Triều Viễn, Tô Lam nhận ra lý do tại sao Tô Bích Xuân lại thay đổi và tạo ra cảnh tưởng rằng mình cố tình đẩy cô ta.

Một người phụ nữ có trái tim rắn rết thì đừng bao giờ mong đợi cô ta thay đổi.

Khi thấy Tô Lam không thèm để ý tới anh ta, anh ta hụt hãng xoa mũi, quay đầu nhìn qua Quan Triều Viễn, dường như đang chờ phản ứng của anh.

Một là nữ thần đã từng cứu anh và vẫn luôn ngưỡng mộ anh.

Một là một con mèo hoang mới gặp vài lần đã hôn nhau.

Không biết anh hai sẽ giúp ai?

Điều này thật đáng mong đợi!

Và sau một khoảng thời gian im lặng kỳ lạ, Quan Triều Viễn nhìn qua Tô Bích Xuân, nói chậm: “Tôi vừa mới đến.”

Câu này có nghĩa là: vì tôi vừa mới đến, chắc chắn không nghe thấy chuyện xấu của gia đình cô, và việc em gái của cô đẩy cô cũng không nhìn thấy.

“Phụt!”

Thẩm Tư Huy gần như phun ra.

Trước đây chỉ biết rằng anh hai rất lạnh lùng, thủ đoạn tàn nhẫn.

Hôm nay, mới được mở mang tầm mắt, khả năng trợn mắt nói dối của anh ấy cũng là xuất quỷ nhập thần!

Rõ ràng là họ đã đứng ở góc đường từ khi Tô Bích Xuân bắt đầu chửi Tô Lam rồi có được không hả?

Tô Lam nhìn Quan Triều Viễn kinh ngạc nghĩ người đàn ông này là đang giúp mình ưự?

Tô Bích Xuân tức đến hộc máu.

Vừa rồi chỉ để làm cho mọi thứ giống thật, cả đoạn té ngã của cô ta đều là thật, bây giờ đến xương vẫn còn đau!

Nhưng tất cả chỉ vì một lời nói của Quan Triều Viễn mà vô ích Sao cô ta không nổi giận cho được?

Nếu không phải để duy trì hình ảnh, thì cô ta sợ là đã lao lên và xé toạc miệng của Tô Lam ra rồi!

“Hóa ra là như vậy?” Kìm nén cơn giận trong lòng. Tô Bích Xuân cười còn khó nhìn hơn khóc: “Em còn tưởng em gái mình lại không bỏ được cái tật xấu gặp được người đàn ông có tiền là lại ôm chặt lấy không chịu buông chứ, cho nên có nói vài câu. Nếu đó là một sự hiểu lầm, thì là tốt nhất. Tô Lam, em không trách chị chứ?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play