Chương 2064

“Mơ thấy cùng cô ấy ở mọi nơi, nơi có thể đặt cô ấy xuống ..”

Tô Lam nghĩ vấn đề này không thể tiếp tục được nữa rồi.

Bởi vì người đàn ông trước mặt cứ nhìn thẳng vào cô khi anh trả lời câu hỏi.

Cô cảm thấy có gì đó không ổn Tô Lam bắt mạch cho anh và thấy mạch ổn định mạnh mẽ, khí huyết dồi dào.

không có vẻ như anh có triệu chứng bệnh gì cả Cô suy ngẫm cứ hỏi như thế này cũng không hỏi được gì nói: “Cởi đi!”

Quan Triều Viễn cứng đờ, nhìn Khuôn cô: “Cởi cái gì?”

“Tất nhiên là quần! Tôi là một bác sĩ, nếu không kiểm tra kỹ lưỡng, tôi e là không có cách nào để xác định chính xác nguyên nhân gây ra bệnh.”

Quan Triều Viễn nhìn cô với ánh mắt sâu thẩm, nhưng vẫn phối hợp cởi bỏ thắt lưng mình.

Tô Lam ngồi xổm xuống và kiểm tra cẩn thận.

Cũng không có gì “Không phải vấn đề lớn, tôi sẽ thử tiêm cho anh hai mũi để xem có thể…

Trước khi cô nói xong, cô phát hiện ra điều gì đó không ổn Cái quái gì thế?

Không phải là không có hứng thú với phụ nữ sao?

Anh ta rõ ràng là có phản ứng với sự ăn đụng chạm của mình!

Còn chưa tiêm thuốc, liền đã…

Chỗ nào có vẻ không ổn chứ?

“Quan.”

Tô Lam có một chút sợ hãi nhìn lên, đang cố gắng để rút lui, tránh xa cảnh tượng xấu hổ này, nhưng ngay lúc này, người đàn ông này đột nhiên đến gần, trực tiếp áp đảo cô, Môi cô bị hôn cách mạnh bạo.

Đầu óc Tô Lam trống rỗng, cô không kịp phản ứng.

Quan Triều Viễn đó giờ không gần nữ sắc, ngoại trừ cái đêm mà anh bị người ta bỏ thuốc năm năm trước.

Anh thanh tâm vô sắc, không đụng đến phụ nữ đến nỗi bạn bè anh còn nghĩ anh về phương diện kia là không được.

Hôm qua, khi tình cờ gặp người phụ nữ này ở bệnh viện, trái tim của anh có một cảm giác kỳ lạ.

Cho đến ngày hôm nay, cô đứng rất gần, nhìn chằm chằm vào đôi mắt to tròn trong veo đó, khuôn mặt vô phương ứng đối, khiến cho sự tự chủ siêu phàm của anh sụp đổ ngay lập tức.

Thậm chí còn mất kiểm soát mà hôn cô.

Hương vị của cô rất ngọt ngào, rất quen thuộc.

“Mình trước đây có phải đã từng gặp cô ấy không?

Trong khi anh cố gắng nhớ lại, miệng anh bỗng nhiên đau và mùi máu tan ra.

Tô Lam dùng lực cắn anh một cái rất mạnh, lợi dụng cơ hội để đẩy anh ra xa.

Cô giật mình ngã xuống ghế sofa, phòng bị lùi lại vài bước, khuôn mặt đỏ u, che miệng của mình lại: “Anh Quan, tôi tiền, nhưng tiền bạc không phải vạn năng.

Đừng nghĩ rằng anh hôn tôi thì sẽ không phải trả phí khám bệnh!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play