Chương 1997

“Lam Lam, xuống xe thôi.”

Tô Lam mở mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Đây là đâu vậy?

Đây là một nơi vô cùng xa lạ, trước mặt chắc là một ngọn núi nhỏ, hoàn cảnh xung quanh cũng không tệ lắm, không khí vô cùng dễ chịu.

“Chúng ta không về nhà à?”

“Tối nay chúng ta ở lại đây.”

Quan Triều Viễn xuống xe rồi đi tới bên phía Tô Lam, cố kéo cô từ trên xe xuống, nắm chặt lấy tay cô.

Tô Lam không hề ngụy trang, cô hiểu Quan Triều Viễn biết chắc cô sẽ không làm ầm ĩ với anh trước mặt mọi người, nếu bị người khác chụp được thì ngày mai có thể lên trang đầu.

Từ sau khi cô tuyên bố kết hôn với Quan Triều Viễn, hai người bọn họ đã ly hôn rất nhiều lần, con càng lúc càng lớn, cô không hy vọng xuất hiện tin tức này.

Quan Triều Viễn không đặt vé máy bay nhưng anh thật sự có đặt trước phòng ở đây.

Quan Triều Viễn nhanh chóng nhận được chìa khóa rồi vô cùng “ân ái” nắm tay Tô Lam đi tìm phòng.

Ở đây không phải là khách sạn mà là khu nghỉ dưỡng, mỗi phòng đều được xây ở trên núi, từng gian phòng bằng gỗ nhìn qua rất thú vị.

Căn phòng của bọn họ ở giữa sườn núi có phong cảnh rất tuyệt.

Quan Triều Viễn vừa vào cửa đã đè Tô Lam lên trên tường nhẹ nhàng hôn lên trán, mắt và mặt cô…

Tô Lam vừa muốn đẩy anh ra đã bị anh nắm lấy tay cô.

“Xin lỗi, Lam Lam, đều tại anh không tốt.”

Giọng anh dịu dàng như cơn gió đầu tiên của mùa xuân thổi tới làm người ta thấy ấm áp lại ngứa ngáy.

Trong giây phút đó, Tô Lam không kìm được nước mắt nữa.

Quan Triều Viễn lại bắt đầu hôn nước mắt của Tô Lam, trán tỳ lên trán cô, vuốt ve gương mặt cô.

“Là anh sai rồi.”

Tô Lam đấm vào ngực anh, “Anh đáng ghét! Em không muốn để ý tới anh nữa! Em đi năm ngày mà anh thậm chí chẳng chịu gọi điện cho em gì cả! Rốt cuộc trong lòng anh còn có em không hả?”

“Anh sai rồi, anh sai rồi, tất cả đều là lỗi của anh. Anh quá bận rộn nên không chú ý. Trong lòng anh đương nhiên là có em rồi.”

Quan Triều Viễn cầm tay Tô Lam đặt lên ngực mình, “Tất cả là em hết.”

“Anh chỉ giỏi lừa người thôi! Em sẽ không mắc bẫy của anh đâu!”

“Dạo trước anh không chú ý tới em, sau này sẽ không như vậy, cũng không dám như vậy nữa, được không? Tất cả đều là anh sai.”

“Vốn là anh sai mà!”

“Là anh sai, là anh sai rồi, là anh sai rồi…”

Sau khi Quan Triều Viễn nói vô số lần “sai rồi”, Tô Lam mới bớt giận. Thật ra cho dù hai người ở nhà họ Hoắc không nói chuyện nhưng cô cũng hết giận từ lâu rồi.

Có lẽ ở chung lâu, cô thậm chí muốn giận cũng không giận nổi.

Sau khi Tô Lam hết giận, Quan Triều Viễn cũng thuận tiện tử hình cô ngay tại nơi có hoàn cảnh tuyệt vời này.

Một cuộc ân ái vui vẻ qua đi, hai người không mặc quần áo, đắp chăn nằm trên giường.

Chương 1998

Tô Lam che chăn, nằm sát bên cạnh Quan Triều Viễn. Anh gối một tay ra sau đầu, để lộ ra nửa thân trên.

Tô Lam vẽ từng vòng trên ngực Quan Triều Viễn.

“Nhột.” Anh nắm tay cô.

“Anh có biết hôm đấy em tức giận thế nào không? Vậy mà anh còn cãi nhau với em nữa! Em định sau khi cai sữa xong sẽ cố gắng bù đắp cho anh, bớt một phần tâm tư cho con qua anh nhưng không ngờ anh lại tự nhiên…”

Tô Lam nghĩ đến chuyện này vẫn còn giận, “Anh thay đổi rồi… Trước đây mỗi lần anh vừa về nhà, việc đầu tiên là tìm em, bây giờ anh vừa về nhà lại chạy qua phòng trẻ con. Trước đây em và anh cãi nhau, anh đều sẽ dỗ em nhưng lần này anh không dỗ em còn mặc cho em chờ ở nhà cậu tới năm ngày!”

Quan Triều Viễn nghiêng người qua nhìn Tô Lam đang bĩu môi, chỉ mỉm cười mà không nói gì.

Tô Lam nổi cáu khi bị anh nhìn như vậy, “Anh nhìn em làm gì?”

“Anh đã rất lâu không thấy Lam Lam nhà anh ghen rồi, còn đáng yêu như vậy nữa chứ!”

Quan Triều Viễn giơ tay nhéo mặt Tô Lam.

“Đáng ghét! Anh hoàn toàn không nhận thức được sai lầm của mình!” Tô Lam đã bắt đầu hối hận rồi. Sao mình lại dễ dàng tha thứ cho anh ấy như vậy chứ?

“Em cuối cùng đã biết được cảm nhận của anh à? Trước đây em cứ nói anh ghen với con trai, bây giờ đến lượt em ghen với con gái. Em có biết trước đây em mải chăm sóc cho Tam Tam mà không chú ý tới anh, anh đã phát điên tới mức nào không? Anh khó khăn lắm mới vượt qua được thì lại có một Tiểu Thất tới.”

Quan Triều Viễn vừa nói vừa nghịch một lọn tóc của Tô Lam.

Tô Lam nghĩ lại cũng thấy có lý. Nhưng hai người ghen như vậy thật sự tốt sao?

“Lam Lam, anh biết em cai sữa là vì anh, anh biết em muốn bù đắp cho anh. Anh thật sự sai rồi, sau này anh sẽ không bỏ mặc em nữa.”

“Anh nói thì dễ nghe lắm!” Cho dù Tô Lam nói vậy nhưng dù sao cũng là một người phụ nữ, không chịu nổi nhất là những lời ngon tiếng ngọt của đàn ông.

“Anh có một kế hoạch vô cùng hoành tráng, em có muốn nghe không?”

Tô Lam ngoan ngoãn gật đầu.

Quan Triều Viễn cầm điện thoại di động của mình tới và mở ra mấy tấm ảnh bên trong, “Em xem khách sạn này được xây dựng bên vách núi đặc biệt nguy hiểm nhưng cũng rất đẹp.”

“Oa, thật à? Người ta sống ở đây không sợ sao?”

“Không đâu, khách sạn này rất đông khách, phải đặt trước rất lâu mới có thể có phòng đấy. Còn có khách sạn này nữa. Nó được xây dựng dưới đáy biển, có thể nhìn thấy được thế giới dưới đáy biển từ một mặt của căn hộ đấy.”

Tô Lam nhìn ảnh chụp trên màn hình điện thoại của Quan Triều Viễn cũng thấy rất đẹp và lãng mạn.

“Cái này là một khách sạn với chủ đề hoa hồng, cả trang viên trồng hoa hồng với đủ loại và đủ màu sắc, trong phòng cũng vậy.”

Cô vừa ngắm nhìn bức ảnh vừa nghe anh giải thích.

“Trong lúc anh chờ máy bay vẫn luôn xem mấy thứ này. Đây chỉ là một phần rất nhỏ thôi. Ở các nơi trên thế giới đều có rất nhiều khách sạn đặc biệt như vậy. Cho nên kế hoạch của anh là muốn dẫn em đi ngủ khắp các khách sạn đặc biệt trên thế giới!”

Quan Triều Viễn nói kế hoạch của mình cho Tô Lam nghe.

Chương 1999

Cô nghe được kế hoạch này, đột nhiên cảm giác nó thật lãng mạn. Vậy chẳng phải đại biểu cho hai người sẽ đi khắp thế giới sao?

Cô rất vui sướng.

“Em nghĩ xem, lúc chúng ta ngủ ở thế giới dưới đáy biển, lúc chúng ta làm tình sẽ có các con cá đủ màu tới xem, em nói xem chúng có ghen tỵ không?”

“…” Hình ảnh lãng mạn trong đầu Tô Lam đột nhiên biến mất.

“Còn cả khi chúng ta ngủ ở trên vách núi đá, có phải có cảm giác như đang làm tình một lần cuối cùng, trải nghiệm sống chết này kích thích như vậy, chắc chắn sẽ đặc biệt sung sướng…”

Tô Lam vỗ mạnh vào ngực Quan Triều Viễn, “Chuyện này vốn là một chuyện vô cùng lãng mạn, sao từ trong miệng anh nói ra lại đầy dục vọng vậy? Anh có thể đừng lúc nào cũng nhắc tới… làm tình không?”

“Em cảm thấy bây giờ chúng ta không đầy dục vọng à?”

Tô Lam cúi đầu nhìn hai người bọn họ bây giờ, thấy cũng đúng thật.

“Giờ phút quan trọng nhất khi người đàn ông ở cùng với người phụ nữ là gì? Còn không phải là buổi tối sao? Buổi tối ở cùng nhau lâu nhất, làm tình lại là một chủ đề vĩnh hằng. Ngủ khắp các khách sạn đặc biệt trên thế giới là kế hoạch hoành tráng tới mức nào chứ!”

Tô Lam trợn mắt nhìn Quan Triều Viễn. Anh còn nói là kế hoạch hoành tráng, rõ ràng là anh muốn đổi chỗ khác nhau để ngủ với mình thôi!

Nhưng suy nghĩ lại thì chuyện này dường như cũng chẳng có gì sai…

“Chồng, anh có thấy em già đi không?”

Quan Triều Viễn xoay người lại hăm hở nâng mặt Tô Lam lên nhìn trái lại nhìn phải.

“Đúng là em già rồi.”

“Thật sao? Em có nếp nhăn rồi à? Hay em bị nám?” Tô Lam lập tức căng thẳng. Trước đây cô cảm thấy vấn đề này hình như cách mình rất xa nhưng bây giờ lại phải đối mặt với nó.

“Anh đùa em thôi. Chúng ta đều sẽ phải già đi, bất kể em thêm mấy nếp nhăn hay thêm mấy vết nám thì vẫn là Lam Lam mà anh yêu nhất.”

“Anh nói thật dễ nghe.”

Tô Lam cọ vào ngực Quan Triều Viễn.

“Nhóc yêu tinh quấn người, bây giờ anh chưa mặc quần áo! Đúng lúc em cũng không mặc, để anh lại chứng minh sức hấp dẫn của em đối với anh không hề kém hơn năm đó!”



Khuya hôm đó, Quan Triều Viễn nói cho Tô Lam biết dạ dày của Cửu Cửu không tốt làm cô suýt nữa ngất ngay tại chỗ. Anh phải khuyên mãi mới thuyết phục được cô chờ hôm sau quay về.

Kết quả trời còn chưa sáng, Tô Lam đã kéo Quan Triều Viễn từ trên giường dậy.

Quan Triều Viễn nhìn ngoài trời còn tối đen, lại nhìn vợ yêu của mình.

“May mà anh không nói cho em biết ngay từ đầu, bằng không chúng ta sẽ không có cách nào làm lành được mất!”

“Ôi, em biết hôm qua anh tốn rất nhiều sức lực nhưng em lo lắng cho Cửu Cửu, chúng ta về nhà sớm rồi nghỉ ngơi cũng được mà, ngoan!”

Quan Triều Viễn biết Tô Lam rất nhớ con, vì vậy mới sáng sớm đã lái xe về nhà.

Chương 2000

Trải qua phong ba nhỏ lần này, hình như tình yêu của Quan Triều Viễn dành cho Cửu Cửu vẫn không hề giảm bớt nhưng anh thường không biểu hiện quá đáng trước mặt Tô Lam.

Lê Thấm Thấm tốn thời gian ngắn nhất để du học từ Anh về, trở thành một họa sĩ truyện tranh thật sự. Đây cũng là nhờ cô ta vừa đăng tiếp truyện tranh trên mạng vừa học, dần tích lũy được danh tiếng cho mình trong thời gian đi học.

Tranh của cô ta thường theo phong cách hào phóng lại không gò bó, rất buồn cười nên được giới trẻ yêu thích.

Nhà họ Mục và nhà họ Lê vẫn luôn mong chờ Lê Thấm Thấm và Mục Nhiễm Tranh sớm kết hôn sinh con cho trong nhà đông con đông cháu nhưng suy nghĩ của hai người đều tương đối tiến bộ, chẳng hề nóng vội.

Theo cách nói của Mục Nhiễm Tranh, hai người ở chung thì ít lại xa cách nhiều, yêu nhau còn chưa đủ đâu. Trên thực tế, anh không hy vọng mình có con sớm như vậy. Bởi vì đứa trẻ vừa sinh ra đã có hai chú và một cô nhóc con, vai vế này quá thấp!

Lại giống như anh chỉ nhỏ hơn Quan Triều Viễn một tuổi nhưng vẫn phải gọi là chú vậy. Anh không hy vọng con mình lặp lại bi kịch của mình.

Tối thiểu phải kém hơn vài tuổi rồi hãy nói.

Mục Nhất Hân chậm rãi đặt Tô Kiêm Mặc trong góc trái tim mình vĩnh viễn, bắt đầu cuộc sống mới. Sau khi cô ấy tiếp nhận Hoắc Tư Kiệt, hai người cùng ra nước ngoài du học, có người nói quan hệ giữa hai người thật sự không tệ.

Giản Ngọc và Lý Như Kiều lại chuẩn bị sinh con trai. Hai người thấy nhà người khác có nếp có tẻ, gia đình mình không thể tụt lại nhưng sau đó kế hoạch này đã thất bại.

Chớp mắt, bé Cửu Cửu đã ba tuổi, cũng đến tuổi đi mẫu giáo rồi.

Người vui mừng nhất không ngoài Tô Lam, cuối cùng cô đã có thể thoát khỏi nhóc ranh ma này. Trước đây cô cảm thấy Tam Tam rất nghịch ngợm, sinh một đứa con gái hẳn sẽ ngoan ngoãn hiểu chuyện hơn. Nhưng ai ngờ Cửu Cửu đại khái là đầu thai nhầm, lớn lên chỉ hơn chứ chẳng kém gì Tam Tam.

Vừa vặn Cửu Cửu là đứa trẻ bé nhất trong nhà, học nói rất sớm, miệng ngọt chết người nên rất được mọi người yêu thích.

Ai nấy đều nuông chiều Cửu Cửu. Cô bé đi tới nhà họ Hoắc thì được vợ chồng Hoắc thị, Hoắc Tư Kiệt và Hoắc Tư Nhã nuông chiều, tới nhà họ Mục thì từ già tới trẻ đều nuông chiều.

Ngay cả Tam Tam và Tiểu Thất trong nhà cũng hóa thân thành cuồng ma nuông chiều em gái, đặc biệt là Tam Tam!

Tô Lam vẫn lo cứ chiều vậy sẽ làm Cửu Cửu sinh hư nhưng một mình cô dù sao cũng là người nhỏ, tiếng nhẹ, mọi người đều không để ý tới. Cho nên chỉ có một mình cô sầm mặt với cô bé, đại khái cũng chỉ có một mình cô có thể làm cho cô bé kiêng dè.

Trong nhà, hai cậu bé đều là cuồng ma nuông chiều em, Quan Triều Viễn tất nhiên cũng không thiếu danh hiệu cuồng ma nuông chiều con gái.

Bình thường anh vừa về nhà đều sẽ báo với Tô Lam một tiếng trước, sau đó đi ngay tới phòng Cửu Cửu tìm con gái cưng.

“Vợ ơi, anh đã về rồi!”

Lúc Quan Triều Viễn về, Tô Lam đang bận rộn ở trong phòng bếp, đám người giúp việc đều phụ giúp cô.

Quan Triều Viễn đi tới trước mặt Tô Lam, hôn lên mặt cô như chốn không người, đám người giúp việc đã quen rồi.

“Anh đi nghỉ đi, lát nữa xuống ăn cơm.”

Chương 2001

“Được!” Quan Triều Viễn không nói thêm một lời đã ra khỏi phòng bếp. Tô Lam nhìn theo bóng lưng của anh và lặng lẽ thở dài.

“Mợ chủ thở dài gì vậy? Tình cảm giữa cậu mợ thật tốt.” Người giúp việc bên cạnh nói.

Tô Lam chỉ cười mà không nói gì. Cô hiểu rõ Quan Triều Viễn chỉ đến chỗ mình để báo cáo thôi, anh còn vội đi gặp con gái cưng.

Sở dĩ anh qua báo cáo là sợ mình mất hứng, dù sao trước đây bọn họ đã từng có lúc ầm ĩ không vui.

Quan Triều Viễn bước nhanh lên tầng và đẩy cửa phòng Cửu Cửu ra. Trong phòng không bật đèn, tối đen như mực.

“Bé Cửu Cửu, bố về rồi, con có nhớ bố không?”

Bé Cửu Cửu lại không trả lời. Quan Triều Viễn bật đèn mới phát hiện ra cô bé đứng trên chiếc ghế nhỏ nhoài người trước cửa sổ, hai tay nâng má suy nghĩ chuyện gì đó.

Gương mặt nhỏ nhắn núng nính thịt bị bàn tay ép ra hai đống thịt nhỏ, trông rất đáng yêu.

Bởi vì ai đó kiên trì nguyên tắc nuôi nấng, Cửu Cửu vẫn rất bụ bẫm, từ trước đến nay chưa từng gầy đi.

“Con sao vậy?” Quan Triều Viễn đi tới trước cửa sổ bế Cửu Cửu lên.

Cửu Cửu buồn bã nhìn Quan Triều Viễn, lập tức ôm cổ anh, nằm sấp trên vai anh, dáng vẻ đáng thương như vậy làm tim anh cũng sắp tan chảy rồi.

“Bố, con không muốn xa bố.”

“Ai nói con phải xa bố chứ?”

“Mẹ muốn đưa con tới trường mẫu giáo, con không muốn tới đó, con không muốn phải xa bố đâu.” Cửu Cửu bĩu môi, ngẩng đầu nhìn Quan Triều Viễn.

Đôi mắt to đen láy như quả nhỏ đảo quanh, quả thật làm anh thấy đáng yêu muốn chết.

“Con đã sắp ba tuổi rồi, các bạn nhỏ ba tuổi đều phải tới trường mẫu giáo, hơn nữa tới đó cũng đâu phải xa bố.”

“Sao lại không xa bố được chứ? Buổi sáng con còn phải dậy thật sớm, không thể nhìn thấy bố, không thể tới công ty với bố, cả ngày đều ở trong trường mầm non, về nhà cũng không nhìn thấy được bố, Cửu Cửu không muốn xa bố đâu.”

Cô bé nói mấy câu làm Quan Triều Viễn thấy ấm lòng, không ngờ con gái bảo bối của mình lại dính mình như vậy.

“Nếu con không muốn đi trường mẫu giáo thì để bố thương lượng với mẹ nhưng sớm muộn gì cũng phải tới trường thôi.”

“Không sao! Con tới trường mẫu giáo chậm ngày nào thì có thể ở với bố thêm ngày đó!”

Cửu Cửu lập tức vui mừng, ôm mặt Quan Triều Viễn điên cuồng hôn vài cái.

Con gái cưng đáng yêu như vậy, làm sao anh có thể không nuông chiều được chứ?

Buổi tối dù buồn ngủ nhưng Cửu Cửu vẫn vô lại ở trong phòng ngủ của Quan Triều Viễn và Tô Lam không đi, trốn mãi trong lòng anh, hai bố con không ngừng cười khúc khích.

Tô Lam trải chăn xong mới ho khan một tiếng, “Cửu Cửu, đến lúc con quay về phòng ngủ của mình rồi.”

Cửu Cửu đang cười híp mắt chợt xị mặt xuống. Cô bé và Quan Triều Viễn liếc nhìn nhau.

“Bố, hôm nay con ngủ với bố được không?”

Quan Triều Viễn vừa định mở miệng nói, Tô Lam đã lập tức từ chối: “Không được!”

Cửu Cửu mím môi rồi đột nhiên nảy ra một ý định, “Vậy bố qua phòng con ngủ với con đi?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play