Chương 1899

“Em cảm thấy anh ấy nói đúng đấy. Lúc bị nghén thì phụ nữ ghét nhất là nghe thấy người ta nói mình là dù thế nào thì cũng phải cố ăn một chút, không muốn ăn thì cũng phải ăn vì đứa con trong bụng.”

Lý Như Kiều nói với giọng điệu hơi là lạ: “Em cảm thấy em trai anh chu đáo hơn anh nhiều đấy.”

“Sao em lại bênh người ngoài vậy?”

“Em nói sự thật thôi, lúc em mang thai em cũng rất ghét việc người khác bắt em ăn! Anh có biết là lúc nôn nghén thì các thai phụ không hề muốn ăn gì không! Lúc đấy còn bắt người ta phải quan tâm đến đứa con trong bụng rồi cố mà ăn cho bằng được thì thật sự rất đau khổ.” Lý Như Kiều tự gắp đồ ăn cho mình.

Giản Ngọc nhìn Lý Như Kiều, hình như cô nhóc này càng ngày càng có chính kiến hơn rồi.

“Vậy lần tới em mang thai thì anh sẽ không ép em ăn nữa. Anh cũng sẽ nuông chiều em, lúc nào em thèm ăn thì cho em ăn mà, sao lúc trước em không nói?”

“Lúc trước người nào đó lạm dụng uy quyền mà…”

“Hờ…”

Giản Ngọc rất hối hận, chỉ muốn cắn đầu lưỡi của mình luôn cho rồi, sao anh ta lại phải lắm miệng thế cứ?

Quay lại phòng, Tô Lam nằm trên giường, Quan Triều Viễn ngồi ở cạnh giường.

“Chồng, anh đừng như vậy, hay là chúng ta đổi giờ ăn cơm đi. Với cả, anh nói chuyện chẳng hề nể nang anh cả gì cả, ít ra thì cũng phải giữ thể diện cho người ta chứ?”

Mặc dù Tô Lam biết rằng Quan Triều Viễn làm vậy là vì mình nhưng làm như thế này thì cũng chẳng hợp lý gì cả.

“Vợ của anh ấy đang cho con bú thì anh ấy đi mà vào bếp bảo người ta chuẩn bị đi chứ. Liên quan gì đến anh. Anh chỉ biết là vợ anh ăn không vào thôi.” Quan Triều Viễn đang giận sẵn rồi, nhìn gương mặt tái nhợt của Tô Lam thì lại càng đau lòng hơn. “Uống ít sữa bò thì có khá hơn không?”

Tô Lam thở dài lắc đầu, sau đó dán mặt vào lồng ngực của Quan Triều Viễn: “Em không muốn uống gì cả, mấy món mà trước kia em từng thích giờ cũng chẳng muốn ăn nữa.”

“Khẩu vị của phụ nữ có thai thường sẽ thay đổi rất nhiều, đây là chuyện bình thường. Bây giờ em nghĩ lại xem, liệu có món nào em chỉ hơi hơi muốn ăn không? Để anh cho người đi chuẩn bị luôn.”

Tô Lam vẫn lắc đầu, bây giờ nhắc đến ăn thôi cô cũng cảm thấy hơi buồn nôn.

“Vậy thôi được rồi, không sao, kho nào thèm thì lại ăn sau.”

Tô Lam nằm trên giường, Quan Triều Viễn đắp chăn cho cô, sau đó cứ ngồi cạnh giường, lẳng lặng ngắm cô.

“Lần trước em mang thai em có thèm ăn hay không?” Quan Triều Viễn cũng thầm hiểu là Tô Lam cứ nhịn ăn mãi như vậy cũng không được, dù không phải là vì con mà là vì chính cô thì cô cũng phải ăn một chút.

“Lần trước em mang thai thì em lên đường tìm anh còn gì? Lúc đó em ngồi thuyền, cứ bị say tàu suốt, cũng nôn nhiều lắm, nhưng hình như khi đó em nôn vì bị say sóng thôi, chứ nếu bình thường thì cũng ăn được. Có thể là vì quá nhớ anh nên khi đó em cũng chẳng nhớ là mình đã ăn gì nữa.”

Quan Triều Viễn đau lòng vén tóc của Tô Lam sang một bên: “Lam Lam, nếu khổ như vậy…”

Tô Lam vội vàng đưa tay ra che kín miệng của Quan Triều Viễn lại, cô biết là anh đang định nói gì.

“Anh không được nói, em đã quyết định sinh con ra rồi, không được bỏ cuộc giữa chừng. Làm gì có người mẹ nào lại bỏ con mình chỉ vì nôn nghén quá nhiều chứ?”

Quan Triều Viễn kéo tay Tô Lam ra: “Anh xót em thôi mà.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play