Chương 1462

Anh ta đã lượn lờ tại khu vực này suốt mấy ngày rồi, hôm nay đã tìm thấy cơ hội nên chuẩn bị ra tay.

Hiện tại đúng lúc đang là thời gian thay ca trực, nhân lúc không có ai trực trong khoảng thời gian thay ca ngắn ngủi, bóng người màu đen trực tiếp nhảy xuống từ trên tường, mò mẫm chuẩn bị tiến vào biệt thự.

Hầu như tất cả mọi người đều đã ngủ, hiện tại biệt thự chỉ còn thắp vài ngọn đèn, những nơi khác đã chìm vào bóng tối.

Bóng đen vẫn chậm rãi mò mẫm về phía trước.

“Ai đấy?!”

Đột nhiên có người lớn tiếng quát.

Thấy tình hình không ổn, bóng đen nhanh chóng chuẩn bị rút lui, nhưng anh ta vào thì dễ mà ra thì đâu dễ như vậy?

Bảo vệ vội vàng chạy tới, thuần thục bắt được anh ta!

“Buông thả ra! Mau thả tôi ra! Tôi nói cho các người biết, nếu không buông tôi ra thì các người sẽ phải hối hận!”

Cảnh trong phòng thật kiều diễm.

“Chồng à, em buồn ngủ quá… Hôm nay đến đây thôi được không?”

“Em vừa mới đồng ý với anh rằng sẽ chịu khó một chút, giờ lại đổi ý nhanh đến vậy à?”

Trong giọng nói của Quan Triều Viễn cũng mang theo tiếng thở gấp.

“Hay là ngày mai? Á…”

Một loạt tiếng bước chân dồn dập vang lên, sau đó là tiếng gõ cửa dồn dập.

“Cậu chủ, cậu chủ! Có kẻ trộm vào nhà!”

Hai người đang hăng hái chiến đấu trên giường lập tức tỉnh táo lại.

“Đệch…” Quan Triều Viễn không nhịn được mà chửi một câu.

“Đưa tên trộm đến đồn cảnh sát đi, tìm tôi làm gì?”

“Cậu chủ, đối phương nói anh ta quen mợ chủ, muốn gặp mợ chủ ạ!”

Tô Lam và Quan Triều Viễn nhìn nhau.

“Đợi tôi!”

Trong phòng khách, mấy bảo vệ đang canh giữ một tên trộm, tên trộm ngồi xổm trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn mấy người này.

“Tôi nói cho mấy người biết! Lát nữa mợ chủ các người đến nhất định sẽ đuổi việc hết tất cả các người!”

“Ngồi yên coi!” Một bảo vệ quát một tiếng mà đè đầu tên trộm xuống.

Quan Triều Viễn và Tô Lam cùng đi xuống lầu, trên gương mặt Quan Triều Viễn mang vẻ không vui, gương mặt Tô Lam còn ửng hồng.

Khi nhìn thấy tên trộm trên mặt đất, Tô Lam cũng sửng sốt.

“Tô Nhược Diệu?”

Tô Nhược Diệu lập tức ngẩng đầu, thấy Tô Lam đi tới mà như thể nhìn thấy vị cứu tinh, “Chị!”

Nghe thấy tiếng “chị” này, Tô Lam suýt nổi hết cả da gà, từ nhỏ đến giờ anh ta chưa từng gọi cô như vậy.

“Tất cả tránh ra đi! Đây là chị gái tôi! Biết không?” Tô Nhược Diệu đứng dậy, trừng mắt với bảo vệ đang đứng bên cạnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play