Chương 1446

Đúng lúc này, người bên ngân hàng cũng vừa mới đến, chốt hạn trả nợ cuối cùng với nhà họ Tô, nếu như không trả tiền đúng hạn thì ngân hàng sẽ thu hồi lại nhà.

Sau khi cho người giúp việc trong nhà nghỉ làm, Vương Vãn Hương phải tự mình ra mở cửa, thấy Tô Lam đến thì bà ta hưng phấn hẳn lên.

“Ông nó ơi, mau xuống đây! Tô Lam đến rồi, chúng ta không cần chuyển nhà nữa rồi, tốt quá!”

Nghe thấy Vương Vãn Hương nói vậy, Tô Lam chỉ biết lắc đầu, đến nước này rồi mà Vương Vãn Hương vẫn còn nghĩ đến chuyện có bánh rơi từ trên trời xuống cho bà ta ăn.

Tô Khôn vội vàng chạy từ trên lầu xuống, thấy Tô Lam đến thì ông ta cũng ngẩn người.

Vương Vãn Hương vội vàng đi đun nước, pha trà cho Tô Lam.

“Cô còn đến đây làm gì? Chế giễu tôi à?” Đến giờ Tô Khôn vẫn còn ghi thù chuyện lần trước ở nhà của Quan Triều Viễn.

“Ông nó, đừng nói thế nữa!” Vương Vãn Hương vội vàng nháy mắt với Tô Khôn.

Tô Lam cũng chẳng muốn nói nhiều với họ, cô lấy một chiếc thẻ ngân hàng trong túi ra rồi đặt lên bàn trà.

“Tôi biết là đợt này hai người sống không được dư dả cho lắm, đây là chút lòng thành cuối cùng của tôi. Chắc cũng có thể giúp hai người sống qua khoảng thời gian này đấy.”

Vương Vãn Hương thấy tấm thẻ ngân hàng này thì mắt bà ta như phát sáng, bà ta vội vàng chộp lấy tấm thẻ ngân hàng.

“Tô Lam, dì biết con là đứa bé ngoan mà, sẽ không trơ mắt ra nhìn người ta chết mà không cứu.”

Vẻ mặt của Tô Khôn cũng trở nên dễ chịu hơn phần nào: “Coi như cô còn chút lương tâm.”

“Lần này trong nhà bị thua lỗ nặng như vậy, mọi người cũng nên rút ra được bài học, quân tử yêu tiền nhưng không tùy tiện nhận tiền từ người khác. Muốn kiếm tiền cũng không sao, mà quan trọng nhất là phải nhận tiền có nguồn gốc rõ ràng, sạch sẽ. Lần vừa rồi Tô Ký ngã đau như vậy, cũng chỉ vì mấy người tham lam, cố kiếm mấy đồng tiền dơ bẩn!”

Mọi chuyện đã thành ra như vậy rồi, Tô Lam cũng không có ý định nói năng nhẹ nhàng với mấy người này.

“Mày đến đây để dạy đời tao đấy à?” Tô Khôn nghe thấy Tô Lam nói vậy thì cảm thấy không vui chút nào.

“Tô Lam nói đúng, dì và bố con sẽ nhớ kỹ bài học này!” Vương Vãn Hương vừa nói vừa vỗ vào đùi của Tô Khôn, ý bảo ông ta đừng lên tiếng.

Tô Lam không để ý đến mấy lời Vương Vãn Hương nói, “Đúng đấy, tôi đến để dạy đời ông đấy. Chuyện lần này coi như là một lời cảnh cáo cho ông, đừng có quên nguồn gốc của mình, đừng quên những gì ông nội đã dặn ông! Sự thật thì mất lòng, nếu hồi trước ông chịu nhớ kỹ những lời ông nội đã căn dặn thì mọi chuyện cũng không thành ra thế này!”

“Đồ mất dạy! Mày chưa đủ tư cách để dạy đời tao đâu?” Tô Khôn vỗ mạnh một phát vào bàn trà, cả bàn rung lên, khiến mấy chén trà đổ hết vào nhau.

“Ông nó! Tôi cũng đang muốn nói mấy câu với ông đấy, con gái nó có ý tốt đưa tiền cho mình, sao ông lại nói thế với con chứ?”

“Tôi nói thế với nó thì sao nào? Nó là con gái tôi, tôi là bố nó! Đừng nói là nó cưới được Quan Triều Viễn, dù nó có cưới con ông trời thì nó vẫn là con gái tôi nhá!”

Tô Lam cảm thấy rất bất đắc dĩ.

“Tô Lam, con đừng để ý đến bố con, con cứ yên tâm đi, bố và dì nhất định sẽ làm thật tốt, sẽ làm mới lại nhà máy rượu thật tử tế. Trong thẻ này có bao nhiêu tiền vậy? Có đủ để mở nhà máy rượu mới không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play