Chương 112

Quan Triều Viễn từ lần đầu phá giới, cho đến nay vẫn chưa có đêm nào thật sự thỏa mãn.

Vì thế, anh đòi hỏi rất mãnh liệt.

Cứ một lần rồi lại một lần, lần này nối tiếp lần kia.

Cả người Tô Lam mềm oặt không xương, rất nhanh không chịu nổi thế tiến công của Quan Triều Viễn.

“Tôi… sáng mai, còn phải… vấn đáp… vấn đáp tốt nghiệp nữa… không… không thể đến muộn… đúng chín giờ…”

Tô Lam vừa thở gấp, vừa nỉ non bên tai Quan Triều Viễn.

Cô muốn nói với anh, bảo anh tiết chế chút.

Thế nhưng, hôm nay Quan Triều Viễn hưng phấn như thế, nào chịu tiết chế lại?

Tiếp tục…

Cho tới khi, lần cuối cùng.

Quan Triều Viễn thỏa mãn nhoài lên giường, Tô Lam quả thật không còn chút sức lực nào, đã ngủ thiếp đi.

Trong màn đêm, anh có thể nhìn thấy khuôn mặt đẫm mồ hôi, hàng lông mi như cánh bướm và bờ môi hồng thơm của cô một cách rõ ràng.

Đúng vậy, Tô Lam hôm nay mang theo mùi hương nhè nhẹ, trước kia anh chưa từng ngửi thấy.

Quan Triều Viễn khẽ hôn lên mặt cô, rồi mặc quần áo.

Không biết vì sao, không vội rời đi như thường ngày, anh lại muốn ở thêm một lát trong căn phòng này.

Vì thế, anh đi tới trước bàn trang điểm, cầm đồ dưỡng da mà cô dùng lên xem.

Nhã An.

Tên hãng mỹ phẩm này.

Anh lấy lên ngửi thử, thì ra mùi hương trên người Tô Lam là từ đây mà ra.

Một nụ cười nhàn nhạt hiện lên trên khuôn mặt anh, đôi mắt màu lam thoáng qua tia ấm áp.

Quan Triều Viễn nhìn Tô Lam lần cuối, ra khỏi phòng ngủ, anh vẫn chưa muốn đi, cứ muốn hiểu thêm về người phụ nữ này một chút.

Vì thế, anh lại đi vào thư phòng.

Trong thư phòng có máy tính của Tô Lam.

Mở máy, mật khẩu.

Quan Triều Viễn không biết gì về Tô Lam, sao có thể biết mật khẩu mở máy của cô chứ?

Thế nhưng, chút vấn đề nhỏ này đối với một thiên tài lập trình phát triển game quả thật là vấn đề nhỏ tới không thể nhỏ hơn được nữa, ba giây, anh đã giải được mật mã mở máy tính của Tô Lam.

Nhanh chóng mở lịch sử lên mạng một tháng gần đây của cô.

Kì lạ là, ngoài mấy trang mạng tìm tư liệu viết luận văn ra, còn lại chính là một trang đọc truyện.

Khi anh mở trang ra, khóe miệng Quan Triều Viễn kéo lên một độ cong tà mị.

“Thú vị đấy”

Quan Triều Viễn còn cần quay về nghỉ ngơi, xem xong máy tính của Tô Lam, anh liền rời đi.

Tô Lam bên này ngủ rất say, rất say.

Cô đã đặt đồng hồ sáu giờ dậy, đánh răng rửa mặt, đi tới trường, có lẽ còn cần một khoảng thời gian nhất định, trước giờ cô không thích đi muộn.

Nhưng kết quả chuông vài lần, cô vẫn chưa tỉnh dậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play