“Đao đây, cầm lấy.”
Sesshoumaru đem vũ khí tới cho cậu, là một thanh đao tầm thường. Hôm qua hai người đi ngang một thôn làng nọ, đại yêu mặt lạnh bước vào cửa hàng rèn sắt như ăn cướp, cuối cùng mang theo được chiến lợi phẩm này.
Thanh đao rất chắc chắn, đao phong lợi hại, là vật tốt để phòng thân.
“Ta có Thiết Toái Nha rồi mà.”
“Vậy à?”
Cậu gãi đầu, đành chịu vậy, dù sao hiện tại cậu không dùng được, trong khi yêu lực còn cần Sesshoumaru truyền qua từng nụ hôn, Inuyasha không cách nào dùng thanh yêu đao đã cùng cậu trừ yêu diệt ma suốt bao lâu nay.
Cậu nghiêng đầu, ngượng ngùng nhận lấy món quà này. Mấy ngày nay đôi khi cậu sẽ lại phát sốt, đa phần là do thiếu hụt yêu lực. Đây là lần đầu tiên Inuyasha cảm thấy không có Sesshoumaru cậu có lẽ sống không nổi.
Mà hiện tại bọn họ cứ vậy tùy cơ ứng biến, cậu cứ đi theo người anh trai này bất kể chỗ nào, nhưng tự đáy lòng là thật sự tin tưởng hắn.
Ví dụ như lúc đêm khuya, cậu sẽ ôm lấy thanh yêu đao bảo bối của mình, ngồi cách bóng hình trắng toát kia không xa, ngắm nghía khuôn mặt lạnh lùng tĩnh lặng đang ngủ, nương ánh trăng xem thật kỹ yêu văn trên mặt hắn.
Thứ tình cảm khác thường này như cơn lốc quét qua toàn thân Inuyasha, khiến cậu càng muốn tới gần hơn nữa.
Vì có được một tia nắng ấm, xin hãy để cậu vươn tay ôm lấy vầng thái dương, cậu rất cần Sesshoumaru.
Huống hồ đại yêu rất ghét con người, chưa bao giờ nghỉ chân ở thôn làng của con người, cả cuộc hành trình cơ bản là màn trời chiếu đất, bất kỳ gốc đại thụ hay hang động nào cũng sẽ là nơi dừng chân kế tiếp.
Cậu hơi mừng thầm, một đại yêu chán ghét con người như thế, lại dung tung một con người là cậu bên cạnh hắn.
Vậy thì, cho cậu thanh đao này, có tính là biểu hiện quan tâm không nhỉ?
“Yêu lực…”
Cậu ấp úng nửa ngày vẫn không nói hết lời, đôi tai run nhẹ, không biết tại sao, ngay cả thân thể cậu cũng bắt đầu ỷ lại Sesshoumaru.
“Yêu lực không đủ?”
“Hình như vậy…”
Cậu lí nhí đáp, không phải không đủ, chẳng qua là tham luyến cảm giác môi chạm môi thân mật gắn bó.
Nụ hôn mềm nhẹ chạm lên đầu môi như cậu mong muốn, đại yêu vẫn hào phóng như mọi khi, để cậu tham lam nhận lấy càng nhiều.
Cậu thật kỳ cục, tay nắm áo hắn, đầu ngón tay siết lấy vải vóc gấm hoa tinh xảo. Cậu từng yêu Kikyou, cũng từng thích Kagome, nhưng cảm giác khác thường này lại khiến trái tim Inuyasha rung động.
Giống như bị sự vô đạo đức kích thích, sắp sửa sa vào điên cuồng.
Trạng thái ở chung giữa cậu và Sesshoumaru lộn xộn vô cùng, như ngựa thoát cương, không kìm lại được, cứ thế lao về một tương lai không nên đến.
Giữa bụi rậm trong rừng, cả hai dựa sát vào nhau, không ai đi ngang qua để thấy, dù có người, cũng sẽ không cho rằng đây là hai anh em.
Ánh mắt cậu mê ly, ngây ngẩn nhìn anh trai mình. Mái tóc đen óng khiến Inuyasha thêm một phần nhu hòa ngoan ngoãn, làn da màu mật khỏe mạnh cũng vì ngượng mà đỏ lên, một cảm giác chưa bao giờ có.
Cuối cùng hai người cũng tách ra, câu thành một sợi chỉ bạc.
Cậu thấy khuôn mặt lạnh lùng kia chợt hiện lên nét cười, trong cao quý tao nhã lại mang theo chút trêu cợt.
“Ngươi nói dối, Inuyasha.”
A, nói dối ư, cậu nói dối.
Không phải yêu lực không đủ, nhưng cậu lừa hắn.
Tâm tư bị đoán được khiến cậu xấu hổ vô cùng. Cậu đẩy đại yêu ra, bất ngờ bỏ chạy vào rừng sâu.
“Không cho ngươi đuổi theo!”
Khóe mắt cậu thoáng thấy Sesshoumaru vẫn ở chỗ cũ, cậu thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Cuối cùng cũng kịp ngộ ra.
Không muốn thừa nhận, rồi lại đành chấp nhận sự thật.
Inuyasha yêu Sesshoumaru.
Có lẽ tình yêu này ngay từ thơ bé gặp nhau đã chôn xuống mầm mống quyến luyến không nên tồn tại, bây giờ mới nhận ra, như mỉa mai cậu vậy.
Gông xiềng cấm kỵ trói buộc cậu, nếu cứ đi tiếp, sẽ từng bước đi vào địa ngục không thể quay lại.
Cậu biết Sesshoumaru sẽ không để cậu chạy loạn một mình trong rừng. Nên khi tấm lưng đón lấy lồng ngực ấm áp, không cần nghĩ cậu cũng biết đó là ai.
Mùi hoa như tuyết như cát, thản nhiên vấn vương, ngoài Sesshoumaru sẽ không còn ai khác có.
Nhưng câu nói như ma quỷ kia cứ xoay vần trong đầu cậu, so với pháp chú của đám hòa thượng pháp sư càng khiến Inuyasha khó chịu, không dám quay đầu lại nhìn Sesshoumaru.
Chỉ sợ ngoái lại nhìn một cái sẽ thấy ánh mắt giấu không nổi mừng vui cùng tình ý tha thiết.
“Ta rất kỳ cục, Sesshoumaru.”
“…”
“Ta rất kỳ cục! Ta nói ta rất kỳ cục đấy, Sesshoumaru!”
Từ lẩm bẩm lí nhí chợt thành nổi điên hò hét.
Tình cảm này vừa là tội ác vừa là vết nhơ toát ra mùi vị thối nát băng hoại, như rắn độc quấn quanh người, không dám nhúc nhích bước đi một bước.
Chỉ ngắn ngủn vài ngày đã thành thế này, nếu cứ tiếp tục thì sao đây, nhất định là tương lai không thể tưởng tượng được.
Đại yêu sau lưng cậu siết chặt đôi tay, khoảng cách gần gũi như thế làm cậu cảm nhận được rõ ràng nhịp đập mạnh mẽ của trái tim nồng nhiệt ấy.
Hắn nhẹ nhàng cất tiếng, không mắng chửi cũng không an ủi. Chỉ ghé sát vành tai mềm mại kia mà nói. “Đêm nay cứ ngủ ở đây luôn đi.”
Hắn không phản bác sự thật Inuyasha trở nên kỳ cục thế nào, cũng không đi chứng thực nó, chỉ là không khí ái muội trong vòng tay quen thuộc làm Inuyasha run sợ.
Sau khi biến thành nhân loại, không hiểu sao tuyến lệ cũng trở nên nhạy cảm yếu ớt, nước mắt lưng tròng, có điều trăm năm trôi qua, cậu đã học được thế nào là kiên cường nhẫn nại.
Cậu xoay người lại, thấy đôi mắt vàng rực rỡ kia còn sáng hơn cả ánh trăng rằm, cậu vùi mắt vào áo hoa tinh xảo mà nói.
“Ta ở bên người sẽ trở nên kỳ cục đấy, Sesshoumaru.”
“…”
Không có tiếng đáp lại, cậu chỉ cảm thấy có bàn tay đặt lên đỉnh đầu cậu, chậm rãi lùa vào làn tóc đen mềm.
Gió mát mùa hạ phất qua tay áo, đan tóc hai người vào nhau, đen và trắng triền miên hài hòa tán loạn trên mặt đất.
Gió đêm thổi đến một lời nhỏ nhẹ thản nhiên. “Ta cũng vậy, Inuyasha.” Rõ ràng là một câu thật bình tĩnh lăng yên, lại khiến trái tim người nghe rung động mãnh liệt.
Cậu chợt muốn khóc, cứ thế là nước mắt chảy xuôi, chỉ cần vùi mặt càng sâu một chút thì sẽ không ai thấy.
“Không ngờ ngươi là bán yêu yếu ớt như vậy.”
“Im đi, là trời nóng quá, mồ hôi đó!”
Cậu vội biện minh giải vây cho mình, có điều càng nói càng dở, cuối cùng làm như giấu đầu hở đuôi.
“Như vậy ngươi vẫn quyết định theo ta.”
Không phải hắn đang hỏi, mà là khẳng định, khẳng định một cách tự tin, chắc chắn rằng Inuyasha nhất định sẽ đi theo hắn.
“Vớ vẩn, chuyện ta đã quyết thì có đổi ý bao giờ, huống hồ còn phải trông cậy vào ngươi ta mới khôi phục nguyên trạng được!”
Khóe môi cậu cong lên, đôi mắt trong suốt như đường mật sóng sánh ngọt ngào, còn vì vừa mới khóc mà đỏ lên, càng xem càng đáng yêu, càng đẹp đẽ hơn so với bóng núi đêm tàn.
Mắt đối mắt.
Rất nhanh liền dời đi, nhưng chỉ chớp mắt ấy lại dài bằng cả đời, so với ngày xưa đối diện với cô gái mình yêu mến, càng khiến cậu ngượng ngùng xấu hổ.
Nhất định là do khuôn mặt tuyệt mỹ kia mê hoặc cậu.
Khuôn mặt như thiên nhân, thời khắc này dịu dàng trong trẻo như nước xuân, không hài hòa chút nào, làm cậu cảm thấy lúc cậu sơ sẩy có khi nào Sesshoumaru đã bị đánh tráo rồi không.
“Hy vọng sau này ngươi sẽ không vì quyết định của ngươi hôm nay mà hối hận.”
“Nếu ta hối hận, thì phải là rất lâu rất lâu sau này, ngày mà ngươi không cần ta nữa, ta cũng không có thói ỷ lại người khác, ngươi nghe chưa, Sesshoumaru?”
“Ta không phải người khác.”
“Sao?”
“Ta là anh trai ngươi.”
Cậu hoài nghi không biết phải tai mình có vấn đề hay không, chỉ đứng yên ở đó, khuôn mặt đến gần trong gang tấc nói cho cậu biết, bây giờ muốn trốn vẫn còn kịp, nhưng hai chân giống như cắm rễ trên đất, không nhấc lên nổi.
Không dựa vào lý do truyền yêu lực nữa, chỉ là thân mật thuần túy, bờ môi nhạt nhòa vì đụng chạm mà đỏ au quyến rũ.
Tay cậu vòng ra sau ôm cổ đại yêu, cử chỉ can đảm biết bao nhiêu, là thân thiết Inuyasha chưa bao giờ thử qua.
Cứ thế đi.
Cứ thế mà chìm sâu vào ánh trăng xinh đẹp này, lẫn tình ái đằm thắm dịu dàng hơn cả ánh trăng.
Áo lông chuột lửa rơi xuống một nửa, để lộ vòm ngực khỏe khoắn, không đầy đặn như con gái lại mềm mại dụ hoặc.
Đôi mắt long lanh ánh nước, tất cả chỉ chứa hình bóng của đại yêu.
“Sesshoumaru..”
“Ta ở đây.”
“Anh ơi…”
Tóc bạc xõa trên vòm ngực nọ, hắn chậm rãi miêu tả nụ hồng mai đương xuân sắc, lại tạm dừng một chốc, cuối cùng thấp giọng trả lời.
“Ở đây.”
Cậu có được đáp án vừa lòng, vươn tay ôm lấy tấm lưng dày rộng của đại yêu.
Cậu buông thả, để mặc phần tình cảm này bắt đầu lên men, để nó biến thành thứ rượu ngon tuyệt mỹ nhất thế gian này, bọn họ đều say rồi, nên mới làm chuyện sai trái đến thế.
“Chúng ta…như vậy sẽ bị sét đánh chết sao, Sesshoumaru?”
“Ngu ngốc.”
Cậu ngốc lắm, cho dù có thật sự bị trời phạt, đến lúc đó Sesshoumaru nhất định hóa thân thành đại yêu khuyển, vì cậu che chắn hết thảy gió mưa.
Thế thì cứ vậy đi, nếu đã quyết định buông mình vào vực sâu, vậy cứ chặt đứt đường lui, để mọi thứ không quay lại được nữa.
Khoảng cách đến đêm trăng non tiếp theo, lúc đầu ngắn thì cũng không ngắn, dài lại cũng không dài, ít nhất cậu không còn ý nghĩ muốn già đi rồi chết.
Dù sao, còn có một yêu quái, là cậu hy vọng được ở bên cạnh thật lâu thật lâu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT