Tuy Dịch Huyền đã nhanh chóng tránh đi, nhưng kiếm khí vẫn lưu lại một vết cắt dài trên y phục của hắn.

"Giang sư huynh/cô gia." Thanh âm vui sướng của mọi người vang lên, vô tình giúp Tiêu Hàm biết được thân phận của đối phương, Võ lâm minh chủ tương lai Giang Thanh Trúc.

Khuôn mặt tinh xảo, đôi mắt phi phàm, sống mũi thẳng tắp, khoé miệng mang theo ý cười ôn hoà mà kiên nghị, một thân bạch y càng khiến người kia giống như cái tên của mình, tuấn dật đĩnh bạt, phong tư xuất trần tựa thanh trúc, khí chất phảng phất như tiên nhân, gặp qua một lần, cả đời khó quên.

Nhìn thấy thanh mai trúc mã[1] kiêm vị hôn phu của mình, Tô Yên Nhiên lập tức kích động, tuy bởi vì sự khống chế cường thế của Dịch Huyền nên không dám lên tiếng, nhưng ánh mắt lại vô thức hướng về Giang Thanh Trúc, không để ý đến vẻ mặt tối sầm của Dịch Huyền, cùng lực đạo đang tăng dần bên eo.

Tiêu Hàm trốn sau xe ngựa xem kịch, vừa quan sát vừa nghịch thanh chuỷ thủ trên tay. Cuối cùng, ba nhân vật chính là Tô Yên Nhiên, Dịch Huyền, và Giang Thanh Trúc đã tụ họp rồi.

9526 càng thêm khẩn trương, nghĩ đến kết cục của nguyên chủ, liền không nhịn được tự hỏi hành vi cùng ái nhân quy ẩn núi rừng của Giang Thanh Trúc có thoả đáng hay không, mặc dù trong tiểu thuyết nguyên tác, đối phương cầm kịch bản nam chủ hàng thật giá thật.

"Thả nàng ra." Giang Thanh Trúc hướng mũi kiếm về phía Dịch Huyền, ngữ khí cứng rắn.

Dịch Huyền cười khẽ, "Nếu ta không muốn thả thì sao?" Nói xong còn cố ý hôn Tô Yên Nhiên, tựa hồ đang thể hiện quyền sở hữu của hắn đối với nàng.

Giang Thanh Trúc đáp lại người kia bằng một luồng kiếm khí.

Kỳ thực hắn chỉ vừa mới kết thúc bế quan, các trưởng bối trong sư môn đều kỳ vọng rất lớn vào lần bế quan này, cho nên mặc dù nhận được tin tức Bách Hoa Trang xảy ra chuyện, Thẩm Phái cùng Triệu Linh Tê đang hộ tống vị hôn thê Tô Yên Nhiên của hắn tới đây, bọn họ cũng giấu giếm không cho Giang Thanh Trúc biết.

Giang Thanh Trúc vừa ra ngoài, nghe được việc đó, liền lập tức chạy xuống núi, vừa hay đụng phải Dịch Huyền muốn đưa Tô Yên Nhiên đi.

Dịch Huyền rút kiếm so tài với Giang Thanh Trúc, hắn biết tên của Giang Thanh Trúc, chỉ bởi vì người này là vị hôn phu của Tô Yên Nhiên, hình như còn là một đệ tử khá nổi danh của Thục Quang Phái. Không nghĩ rằng công lực của người này đã thâm hậu như vậy,

So tài một hồi, Dịch Huyền bị kiếm khí của Giang Thanh Trúc đả thương, bên khoé miệng đọng lại một màu đỏ rực của máu, hắn nâng ống tay áo lên tuỳ tiện làm sạch huyết sắc, sau đấy lộ ra điệu cười hung ác.

"Giang Thanh Trúc, ta nhớ kỹ gương mặt này của ngươi rồi."

Giá trị thù hận của hắn đối với Giang Thanh Trúc đã đạt tới giới hạn.

Nhìn Ma giáo giáo chủ bị Giang Thanh Trúc bức bách đến mức phải trốn chạy, mọi người đều vui mừng không thôi, Thẩm Phái điều tức một lát, cảm thấy bản thân ổn hơn một chút liền đi đến trước mặt Giang Thanh Trúc, kinh hỉ đan xen, "Sư huynh, kiếm pháp của ngươi......"

Giang Thanh Trúc mỉm cười đáp lại, "Trong lúc bế quan, đã có tiến bộ."

Đáy mắt Thẩm Phái ánh lên sự kính trọng cùng bội phục, "Chúc mừng sư huynh."

Trong lòng bọn họ, Giang sư huynh vốn có thiên tư xuất chúng, có lợi hại hơn nữa cũng không kỳ quái.

Triệu Linh Tê đứng bên cạnh nghịch ngợm cười nói, "Có sư huynh ở đây, Ma giáo giáo chủ chắc chắn không thể chiếm được lợi ích gì."

Giang Thanh Trúc không đả kích sự nhiệt tình của sư đệ sư muội, nhưng trong lòng hắn hiểu rất rõ, lần này Dịch Huyền dễ dàng rời đi, còn bị hắn đả thương, nguyên nhân lớn nhất là bởi vì Dịch Huyền quá kiêu ngạo, quá tự tin với võ công của mình, đến chí bảo của Ma giáo là Thất Sát Đao cũng không thèm mang theo.

Hắn từng nghe sư tôn nói qua, ba đao quyết định cuối cùng của Thất Sát Đao, nghe thì đơn giản, nhưng có thể gϊếŧ thần, gϊếŧ Phật, thậm chí là gϊếŧ sạch chúng sinh.

Ngay cả Dịch Huyền phải đến lúc đoạt được Thất Sát Đao mới thành công hại chết phụ thân của hắn, Ma giáo giáo chủ tiền nhiệm Dịch Thiên Hành.

Giang Thanh Trúc đối mặt với Tô Yên Nhiên, đáy mắt lộ ra sự đau lòng, "Thực xin lỗi, đều trách ta đến quá chậm."

Tô Yên Nhiên khẽ lắc đầu, âm thanh nhu tình tự thuỷ, "Ta không sao."

Nàng đang nói sự thật, có một thị nữ Thanh Hoàn trung thành và tận tâm, cùng hai người Triệu Linh Tê với Thẩm Phái, ai ai cũng đều rất quan tâm chiếu cố nàng, luôn cố gắng không để nàng phải chịu khổ chịu cực.

"Thật may vì cô gia đã đến." Thị nữ Thanh Hoàn vừa đưa tay đỡ tiểu thư nhà nàng, vừa ngọt ngào cười nói, nhưng lời lẽ lại ngập tràn sự mỉa mai, "Không giống như ai đó, có thể nhắm mắt làm ngơ khi người khác gặp nạn......"

Bây giờ Giang Thanh Trúc mới chú ý đến hắc y cô nương lạ mặt ở trong đội ngũ, an tĩnh nội liễm đứng nguyên một chỗ, ánh mắt sạch sẽ sáng ngời, rất giống với những thiếu hiệp lỗi lạc mà hắn biết, cố gắng tìm từ thích hợp để đặt câu hỏi, "Xin hỏi vị này là......"

Tiêu Hàm trả lời ngắn gọn, "Tiêu Hàm, một đại phu."

Tuy rằng cảm thấy nàng nói mình là gian thương còn đáng tin hơn, nhưng nếu không có sự giúp đỡ của nàng trong mấy ngày này, có khả năng hắn đã chẳng bình bình an an đứng ở đây nói chuyện với mọi người, cho nên Thẩm Phái liền lên tiếng giải thích, "Sư huynh, ta bị trúng độc của Ma giáo, là Tiêu đại phu đã cứu ta."

Thị nữ Thanh Hoàn bởi vì chuyện Tiêu Hàm không cứu tiểu thư nhà nàng lúc lâm nguy, ngược lại chủ động phủi sạch quan hệ, nên tâm sinh ác cảm, nhưng Thẩm Phái cùng Triệu Linh Tê không có ý định trách móc Tiêu đại phu, việc này thật sự không liên quan gì tới nàng ấy, nếu nàng ấy chỉ vì thế mà mất đi tính mạng, thì bọn họ sẽ cảm thấy rất áy náy.

Triệu Linh Tê cũng lên tiếng, "Đúng vậy đó, sư huynh, độc trong người Thẩm Phái vẫn chưa được giải đâu, Tiêu đại phu chỉ đang kéo dài sinh mệnh của hắn thôi."

Giang Thanh Trúc nghe vậy lập tức bắt mạch cho Thẩm Phái, thần sắc nghiêm túc, "Chúng ta mau chóng trở về Thục Quang Phái, để sư phụ nhìn xem."

***

Trên đường trở về Thục Quang Phái, cùng đồng hành vẫn là Tiêu đại phu, Tiêu Hàm.

Hỏi tại sao Tiêu Hàm lại cùng bọn hắn trở về Thục Quang Phái, còn phải nhắc đến ngày ấy, khi biết tiểu sư đệ Thẩm Phái bị trúng độc của Ma giáo, Giang Thanh Trúc muốn mọi người cưỡi khoái mã trở về môn phái, để sư phụ sư thúc giải độc.

Hắn vốn không định mời Tiêu đại phu trở về cùng.

Tuy Giang Thanh Trúc ôn hoà hữu lễ là thật, nhưng hắn không phải loại ngốc bạch ngọt ai ai đều có thể lừa gạt cũng là thật, nói một cách dễ hiểu hơn, chỉ số thông minh của hắn tỉ lệ thuận với thiên phú võ công của hắn, khác với vị hôn thê của mình, tâm cảnh giác của hắn mạnh hơn nhiều.

Hắn sẽ không bởi vì lời của Thanh Hoàn mà sinh ra ác cảm với nàng, càng không tin tưởng loại lời thuận miệng như 'một thân hắc y như vậy, nói không chừng là có liên quan tới Ma giáo', nhưng thời điểm Tiêu Hàm xuất hiện quá mức trùng hợp, nàng nói nàng là đại phu sơn dã không hiểu thế sự, nhưng người thường chỉ mới nhìn thấy Ma giáo giáo chủ đã bị khí thế của tên đó ép cho không nói được gì, nào có ai dám đối mặt phản bác lại Dịch Huyền như nàng.

Chẳng qua Giang Thanh Trúc vẫn rất biết tri ân báo đáp, vừa vung tay liền bồi thường gấp đôi tiền khám bệnh cùng tiền thuốc, đừng quên, hắn không chỉ là đệ tử chân truyền của đại phái đứng đầu chính đạo, mà còn là Thiếu trang chủ của một trong tam trang, hoàn toàn không cần lo lắng về vấn đề tiền bạc.

Hơn nữa không chút tiếc nuối tặng thêm hai cái lệnh bài, một cái đại diện cho Thục Quang Phái, một cái đại diện cho Kiếm Trang, ánh mắt và hành động của Giang Thanh Trúc đều thể hiện rõ sự chân thành, khiến cho người ta không thể bắt bẻ được gì, "Có hai cái lệnh bài này, Tiêu đại phu có thể yêu cầu đệ tử của Thục Quang Phái cùng Kiếm Trang hỗ trợ bất cứ lúc nào, nếu về sau còn cơ hội tái ngộ, ta xin dốc hết sức báo đáp ân tình của ngày hôm nay."

Tiêu Hàm chăm chú nhìn hắn trong chốc lát, thấy hắn dù bị nhìn chằm chằm cũng không lộ ra thần sắc nóng nảy, hoặc chán ghét, liền thu hồi tầm mắt nhận lấy hai cái lệnh bài.

Sau đó chậm rì rì lên tiếng, "Không thể."

Những người khác, "......" Ngươi đã nhận đồ rồi, vậy mà còn nói không thể?

Tiêu Hàm giả vờ lo lắng, "Ma giáo giáo chủ hẳn là sẽ ghi hận ta, nếu ta đi một mình, hắn phái người tới đuổi gϊếŧ ta thì sao?"

Lý do của nàng quá mức chính đáng, bằng lời nói lỗ mãng của nàng đối với Dịch Huyền lúc ấy, trở thành mục tiêu của Ma giáo dường như đã là điều hiển nhiên.

9526: "Ký chủ, ngươi diễn giỏi thật đấy."

Thẩm Phái không muốn sư huynh bị tên đại phu vừa vô liêm sỉ vừa có lòng tham vô đáy này bám lấy, lập tức phản bác, "Không phải sư huynh đã đưa cho ngươi lệnh bài rồi sao? Nếu Ma giáo phái người đuổi gϊếŧ ngươi, ngươi hoàn toàn có thể đến Thục Quang Phái hoặc Kiếm Trang yêu cầu sự hỗ trợ."

Tiêu Hàm lắc đầu, "Bọn họ đánh không lại Dịch Huyền."

Thẩm Phái nghe xong liền á khẩu không trả lời được, kỳ thực nếu bọn họ hơi vô sỉ một chút, thì trực tiếp quay đầu bỏ đi cũng không phải chuyện không thể, nhưng Giang Thanh Trúc hiển nhiên không như thế, hắn vô pháp khoanh tay đứng nhìn một người vô tội bởi vì hắn mà có khả năng phải chết trong tay của Ma giáo.

Cho nên sau khi suy nghĩ thật kĩ, hắn vẫn đồng ý để Tiêu Hàm đồng hành, cùng nhau trở về Thục Quang Phái.

Thẩm Phái cùng Triệu Linh Tê lớn lên trong sự hun đúc của những tư tưởng chính đạo, nên cả hai cũng đồng quan điểm với Giang Thanh Trúc, Tô Yên Nhiên có ấn tượng không tồi với Tiêu đại phu, lại là quyết định của vị hôn phu, tự nhiên sẽ không dị nghị gì, người không quá cao hứng chỉ có một mình thị nữ Thanh Hoàn.

Lúc trước nàng oán Tiêu Hàm không ra tay cứu giúp tiểu thư nhà nàng như những người khác, trong cảm nhận của nàng, tiểu thư nhà nàng là giang hồ đệ nhất mỹ nhân, sao nàng ta có thể mặc kệ tiểu thư nhà nàng gặp nguy hiểm như vậy, bây giờ thì nàng lo Tiêu Hàm sẽ đánh chủ ý lên cô gia nhà nàng.

Bằng không thì tại sao lại một hai phải cùng bọn họ trở về Thục Quang Phái, hừ, cái gì cũng không bằng một phần của tiểu thư, còn dám mơ ước Giang thiếu hiệp.

Nhìn người đối diện thỉnh thoảng sẽ dùng ánh mắt phòng bị cảnh giác nhìn ký chủ nhà mình, so với dáng vẻ đơn thuần không hiểu thế sự của Tô Yên Nhiên đẹp như thiên tiên ngồi bên cạnh, quả thực là tiên minh đối lập.

9526: "Ký chủ, hình như nàng ta không thích ngươi."

Tiêu Hàm thuận miệng đáp lại, "Ừm."

9526, "Ký chủ, ngươi không tức giận chút nào sao?"

Những người này cư nhiên lại quy kết ký chủ cùng một phe với Ma giáo, còn nói ký chủ dụng tâm kín đáo nữa.

"Vì cái gì ta phải tức giận?" Tiêu Hàm nhẹ nhàng giải thích cho 9526, "Chúng ta tới đây dựa theo ký ức kiếp trước của Mạc Tiểu Nhàn, trong ký ức của nàng, ngươi có từng nghe nói đến thị nữ của Tô Yên Nhiên không."

9526 ngẫm một lúc liền có chút run rẩy, "Nàng ta...... Đã chết."

Tiêu Hàm nhàn nhạt nói tiếp, "Không chỉ Thanh Hoàn, mà cả Triệu Linh Tê, Thẩm Phái, tất cả những người này đều đã chết."

Nếu nàng không cố tình đi theo bọn họ, thì mọi chuyện sẽ diễn ra theo kết cục được định trước, Thẩm Phái vì bảo hộ Tô Yên Nhiên mà độc phát thân vong, Giang Thanh Trúc bi thống không thôi, lập ra lời thề dù chết cũng phải thay sư đệ báo thù.

Chân tướng bị ký chủ vô tình vạch trần, khiến 9526 có cảm giác lạnh người trong nháy mắt, nhịn không được tự ôm lấy thân mình, "Ta là hệ thống, ta là hệ thống, sao có thể sợ quỷ chứ?"

"Nếu chúng ta không hoàn thành nhiệm vụ này, thì bọn họ cũng sẽ chết thôi."

Chính đạo và Ma giáo xảy ra đại chiến, thế lực ngoại tộc nhân lúc võ lâm suy yếu xâm chiếm Trung Nguyên, lúc đó cho dù là ai đi nữa, chắc chắn đều không thể tránh được.

Lời này đại khái là đang an ủi đi, 9526 yếu ớt mỉm cười.

Cứ việc trước đó không may gặp phải Ma giáo giáo chủ Dịch Huyền, chặng đường này có thêm Giang Thanh Trúc đi cùng, cũng coi như bình bình an an.

Tô Yên Nhiên không còn mang vẻ mặt thanh sầu lúc trước, nhìn qua có vẻ đã nhẹ nhàng thoải mái hơn rất nhiều, dung mạo càng thêm phần mỹ lệ.

Còn có tâm tình tò mò hỏi Tiêu Hàm tại sao chỉ mặc mỗi hắc y, hoá ra sự đơn thuần của nàng ta không phải do khí chất.

Chắc hẳn cũng chưa nhận ra địch ý của thị nữ nhà mình đối với Tiêu Hàm đi.

Tiêu Hàm trả lời ngắn gọn, "Hắc y không dễ bị bẩn."

Bạch y không dính bụi trần đứng trong đám người quá mức nổi bật, Tiêu Hàm còn muốn tiếp tục giả vờ làm một đại phu yếu đuối nha.

Giang Thanh Trúc vừa đi lấy nước cho Tô Yên Nhiên về nghe thấy những lời này, lơ đãng hỏi một câu, "Hình như Tiêu đại phu còn dịch dung nữa phải không."

Tiêu Hàm không những không lộ ra vẻ kinh ngạc, mà còn hỏi ngược lại, "Rõ ràng vậy sao?"

Tuy có hơi ngoài ý muốn với phản ứng của nàng, nhưng Giang Thanh Trúc vẫn thẳng thắn trả lời, "Cảm giác không hợp với khí chất."

Khuôn mặt của một người có thể thay đổi, nhưng khí chất thì không giống như vậy, vì khí chất thường được tạo nên bởi hoàn cảnh, trải qua sự tiềm dị mặc hoá[2] mà hình thành, đây cũng là lý do vì sao vừa nhìn thấy Tiêu Hàm, Giang Thanh Trúc đã cảm thấy nàng không phải một đại phu bình thường.

Tuy gương mặt đại trà đến mức dù ném vào đám đông cũng không ai để ý, nhưng khí độ cử chỉ vẫn có chút chênh lệch so với người thường.

Tiêu Hàm nghiêm túc đáp lại, "Thụ giáo."

Giang Thanh Trúc khẽ mỉm cười, mặc dù Tiêu đại phu có vài bí mật không muốn cho mọi người biết, nhưng cũng không giống như người xấu.

Đối với thất bại của chính mình, Tiêu Hàm không có chút gì gọi là bị đả kích, khả năng dịch dung của Vong Tình Quyết không phải lúc nào cũng thập toàn thập mỹ[3]. Nàng vì tránh gây thêm phiền toái cho Mạc gia, nên mới chọn một khuôn mặt đại trà, nhưng ở cùng một chỗ với Tô Yên Nhiên, ngược lại có vẻ hơi kỳ quái.

Chuyện này chỉ trách Tiêu Hàm bị khuyết thiếu kinh nghiệm hành tẩu giang hồ, luận về phương diện đó, có khi nàng còn không bằng Giang Thanh Trúc, khi Diệp Vô Tâm bước chân vào giang hồ thì đã là môn chủ của Phiêu Miểu Môn cao cao tại thượng[4], hoàn toàn không cần phải lăn lộn lang bạt.

Khả năng dịch dung của nàng có thể lừa gạt phần lớn người, ví dụ như Tô Yên Nhiên, Thẩm Phái, Triệu Linh Tê, bọn họ đều không hề phát giác được, đến người nhạy bén như Giang Thanh Trúc cũng chỉ mới dừng lại ở bước suy đoán.

Tô Yên Nhiên nghe hai người nói chuyện, tò mò hỏi, "Tiêu đại phu, dáng vẻ chân chính của ngươi trông như thế nào vậy?"

Tiêu Hàm: "Đợi ta một lúc."

Giang Thanh Trúc hiểu, Tiêu đại phu đây là muốn sau này sẽ dùng gương mặt thật giao tiếp với mọi người.

Khi biết chuyện Tiêu đại phu vốn luôn dùng thuật dịch dung, Thẩm Phái cùng Triệu Linh Tê đều có chút kinh ngạc, cũng cảm thấy hổ thẹn vì bản thân không nhận ra, nhưng nghĩ đến sư huynh Giang Thanh Trúc vậy mà có thể phát hiện, liền cảm thán sư huynh quả nhiên rất lợi hại.

Ngoài ra, bọn họ cũng rất tò mò về dung mạo chân chính của Tiêu đại phu. Thị nữ Thanh Hoàn có hơi bối rối, chẳng qua vẫn kiên trì cho rằng dù sao thì người kia chắc chắn không đẹp bằng tiểu thư nhà nàng.

Tiêu Hàm nhanh chóng bước ra khỏi xe ngựa, gương mặt thanh lệ anh khí, đem đến cảm giác tựa như đang đối diện với một đoá hoa cao lãnh, tuấn dật thong dong.

Triệu Linh Tê là người đầu tiên thắc mắc, "Tiêu đại phu xinh đẹp như vậy, vì sao lại muốn dịch dung?"

Tiêu Hàm nói với 9526 ở trong lòng, "Ta đã thụ giáo, cũng điều chỉnh khí chất sao cho phù hợp với dáng vẻ."

"Tưởng vạch trần ta rồi thì ta sẽ để lộ dung mạo chân chính của mình sao? Ha hả."

9526: "......" Tự dưng cảm thấy thật đồng tình với Giang Thanh Trúc và những người khác.

Năng lực học tập của ký chủ nhà nó vẫn luôn mạnh mẽ như vậy.

Đối với câu hỏi của Triệu Linh Tê, Tiêu Hàm súc tích trả lời, "Sở thích cá nhân thôi."

Nếu dùng gương mặt của nguyên chủ đi hành tẩu giang hồ, thì khả năng Tứ Phương tiêu cục bị Ma giáo san bằng không thấp đâu.

Thẩm Phái tò mò tại sao Tiêu đại phu lại biết thuật dịch dung.

"Ta là một đại phu, biết dịch dung có gì kỳ quái sao?"

Ngữ khí đương nhiên như vậy khiến Thẩm Phái nhịn không được tự mình lâm vào hoài nghi, chẳng lẽ đại phu bây giờ đều biết dịch dung à? Hay là do hắn trải nghiệm quá ít rồi.

Giang Thanh Trúc nhìn mọi người vui vẻ nói chuyện, khoé miệng khẽ mỉm cười, không có ý định tham gia bàn luận.

Ba ngày sau, bọn họ đã xuất hiện tại chân núi Quy Huyền của Thục Quang Phái.

Tiêu Hàm ngắm nhìn một lúc rồi nói: "Đại phái đứng đầu chính đạo, so sánh với Phiêu Miểu Môn vẫn có chút thua kém."

9526: "...... Ước chừng là không tài đại khí thô[5] bằng Phiêu Miểu Môn."

Tiêu Hàm được hưởng đãi ngộ không tệ, một gian phòng đơn cho khách, tuỳ ý hành động tự do, có gì bất tiện thì có thể nói lại với các đệ tử, chuyện này thực sự nằm ngoài dự liệu của Tiêu Hàm, nàng còn tưởng mình sẽ bị quy chụp thành thám tử của Ma giáo, tuỳ thời đều có người theo dõi.

Nàng không thèm để ý người khác có giám thị mình hay không, bởi vì từ trước đến nay, Tiêu Hàm hành sự quang minh chính đại[6], không cố tình tránh đi bất kỳ ai, đương nhiên, cũng không có ai có thể ngăn cản nàng.

Tiêu Hàm không biết rằng, việc nàng được hưởng đãi ngộ dành riêng cho khách quý còn có công của Thẩm Phái, lúc những sư môn trưởng bối trong Thục Quang Phái lần lượt giúp Thẩm Phái kiểm tra thân thể, so với Giang Thanh Trúc, kiến thức của bọn họ vẫn cao hơn rất nhiều, cho nên lập tức phát hiện ra ngoại trừ ảnh hưởng của các loại dược liệu quý giá, có một tâm pháp võ học đã ngăn cản không cho độc tiếp tục khuếch tán, tuy chưa từng gặp qua bao giờ, nhưng chắc chắn không phải âm hàn chi lực, càng không tạo thành bất cứ thương tổn gì cho thân thể của Thẩm Phái.

Đủ để thấy rõ, vị Tiêu đại phu này tuyệt đối không phải lang băm cố ý đào hố chôn người, mà là thần y hàng thật giá thật.

Phải hiểu rằng, sau khi nhận được tin tức Thẩm Phái bị trúng bí độc của Ma giáo, các sư môn trưởng bối đã chuẩn bị sẵn tinh thần mất đi vị đệ tử này, bí độc của Ma giáo đặt trong bách độc của giang hồ có thể nói là tiếng tăm lừng lẫy, cho dù giải độc xong, cũng sẽ mất hết võ công, liên luỵ thân thể trở nên yếu ớt.

Nhưng có sự can thiệp của Tiêu đại phu, căn cốt của Thẩm Phái đã được bảo vệ, ít nhất chỉ cần nàng còn ở đây, bọn họ sẽ có thời gian nghiên cứu ra thuốc giải độc.

Các sư môn trưởng bối của Thục Quang Phái, đặc biệt là sư phụ của Thẩm Phái đều vô cùng cảm kích nàng, đương nhiên, tạm thời không thể để lộ chuyện này, nếu người của Ma giáo biết, Tiêu đại phu có thể giữ được tính mạng của người bị trúng bí độc, chẳng phải là sẽ gây ra nguy hiểm không đáng có cho Tiêu Hàm sao.

Có người còn đưa ra suy đoán, có khả năng Tiêu đại phu là người của Dược Cốc giấu giếm tên họ hành tẩu giang hồ, vừa có bản lĩnh vừa có thủ pháp chữa bệnh đặc thù như vậy, tựa hồ cả võ lâm cũng chỉ có một mình Dược Cốc đại danh đỉnh đỉnh[7].

Tuy Dược Cốc là môn phái chính đạo, nhưng vì đệ tử của nơi đó thường thông thạo y thuật hơn võ công, cho nên rất ít khi xuất cốc, cho dù có đi ra ngoài cũng sẽ không dùng danh hào của sư môn.

Toàn giang hồ không ai không biết đệ tử của Dược Cốc diệu thủ hồi xuân[8], võ công cực kém, không cẩn thận một chút liền bị người khác trói đi bắt xem bệnh.

Thục Quang Phái che giấu chuyện này rất tốt, thậm chí đến cả đệ tử chân truyền là Giang Thanh Trúc cũng không biết suy nghĩ của các sư môn trưởng bối nhà mình.

Lúc này đột nhiên xảy ra một sự kiện, Tô Yên Nhiên biết được chuyện Bách Hoa Trang bị đồ sát, người thân của nàng đều chết thảm trong tay Dịch Huyền, việc đó vốn đã sớm truyền xa trên giang hồ, hơn nữa một trong bát phát tam trang nhất cốc bị diệt, đồng nghĩa với việc Ma giáo đang cố ý tuyên chiến cùng chính đạo.

Giang Thanh Trúc và các sư môn trưởng bối cố ý bảo hộ Tô Yên Nhiên, không muốn để nàng biết, nhưng Thục Quang Phái rộng lớn như vậy, ít nhiều gì cũng có vài người lắm chuyện, thị nữ của Tô Yên Nhiên ngẫu nhiên nghe được tiếng bàn tán của những người khác, "Người của Bách Hoa Trang chết quá thảm...... Nghe nói Bách Hoa phu nhân thi cốt vô tồn."

Thị nữ Thanh Hoàn tuy vô cùng trung thành, nhưng cũng không hiểu quá nhiều kiến thức, vừa nghe xong đã bị doạ ngây người, lập tức chạy về nói lại với tiểu thư nhà mình.

Tô Yên Nhiên biết chuyện liền trực tiếp ngất xỉu.

Sau khi tỉnh lại còn yên lặng rơi nước mắt thêm vài canh giờ, Thanh Hoàn vậy mà cũng cùng khóc với nàng. Thấy vị hôn thê thương tâm như thế, Giang Thanh Trúc thập phần đau lòng, đáng tiếc về mặt tâm pháp võ công hắn có thể học một hiểu ba, nhưng không biết làm cách nào để an ủi người thương.

Cuối cùng không hiểu sao lại chạy đến chỗ của Tiêu Hàm, "Tiêu đại phu, ta muốn nhờ ngươi kê chút thuốc cho Yên Nhiên."

Tiêu Hàm giật giật khoé miệng, đây là xem nàng như đại phu chân chính à, nàng còn tưởng rằng cái danh lang băm đã thâm nhập nhân tâm rồi chứ, nhưng vẫn đứng đắn hỏi một câu, "Thục Quang Phái không có ai biết y thuật sao?"

Giang Thanh Trúc bất đắc dĩ, "Có, chẳng qua chỉ kê một chút thuốc an thần, Yên Nhiên tỉnh lại xong cũng không khá hơn, cả ngày ưu sầu buồn bực."

Y thuật của các trưởng bối trong Thục Quang Phái có cao hơn nữa, cũng vô pháp thao túng hỉ nộ ai lạc[9] của con người, Giang Thanh Trúc chính là ôm tâm tình mèo mù vớ được chuột chết này, tìm đến Tiêu đại phu.

Còn nói thêm một câu, "Cứ ấn định theo tiền khám bệnh trước đó của Thẩm sư đệ đi."

Tiêu Hàm: "......" Nàng đang suy nghĩ, mình có nên học y thuật không, để sau này vô luận xuyên thành nhân vật gì, đều sẽ không thiếu tiền.

Cuối cùng Tiêu Hàm vẫn kê thuốc cho Tô Yên Nhiên, giao cho người của phòng bếp, chưa đầy một ngày sau đó, Giang Thanh Trúc lại đến tìm nàng, gương mặt nghiêm túc mang theo vài phần miễn cưỡng tươi cười.

Âm điệu nói chuyện còn tính là ôn hoà, "Tiêu đại phu, tại sao Yên Nhiên cứ ngủ mãi không tỉnh vậy?"

Tiêu Hàm liếc mắt nhìn hắn, thuận miệng trả lời, "Bởi vì ta bỏ thêm gấp ba thuốc an thần vào." Dược liệu có sẵn trong phòng bếp, vừa không cần tốn công đi tìm vừa không cần phải xuống núi mua.

Giang Thanh Trúc: "......"

Tiêu Hàm vỗ vai của hắn, ngữ khí vô cùng có lý, "Ngủ nhiều tốt cho thân thể, khóc mãi quả thực sẽ làm tổn hại đến bản thân."

"Ta còn bỏ thêm một chút dược liệu giúp nhuận hầu bổ phổi vào, không cần cảm tạ."

Cuối cùng Giang Thanh Trúc vẫn trả tiền thù lao cho Tiêu Hàm, không hổ danh là thiếu hiệp chính đạo, Võ lâm minh chủ tương lai. Đương nhiên nguyên nhân chính là do sau lần tỉnh lại này Tô Yên Nhiên không còn lấy nước mắt rửa mặt như ngày thường nữa.

Chứng minh y thuật mèo ba chân của Tiêu Hàm không phải không có tác dụng.

Làm một nguỵ đại phu có phẩm đức, Tiêu Hàm cũng đến thăm Tô Yên Nhiên, dáng vẻ so với trước đây càng thêm nhu nhược mỹ lệ, tuy chuyện của Bách Hoa Trang cho nàng một đả kích rất lớn, nhưng thay vì hận thù, nàng có vẻ chìm trong bi thương nhiều hơn, hiển nhiên không có ai tới kích động nàng trả thù cả. Bọn họ là nhân sĩ chính đạo, sao có thể cưỡng cầu một nữ tử yếu đuối đi đối đầu với một Ma giáo giáo chủ tàn nhẫn chứ?

Đặc biệt vị hôn phu của nàng là Giang Thanh Trúc, đã tự mình bảo đảm với nàng, "Ta nhất định sẽ vì những người vô tội đó báo thù."

Thân làm truyền nhân của Bách Hoa Trang, Tô Yên Nhiên không phải không biết võ công, nhưng căn cốt cực kỳ yếu ớt, đương nhiên cũng không thể bảo vệ chính mình, nàng tựa như một đoá hoa được nuôi trồng trong bình ngọc, những người xung quanh luôn dùng thái độ cẩn thận dịu dàng nhất đối đãi với nàng, mặc dù trong tương lai chính đạo và Ma giáo xảy ra đại chiến, nàng cũng không phải chịu bất kỳ tổn thương gì về mặt thân thể, bình bình an an cùng Giang Thanh Trúc quy ẩn núi rừng.

Nhưng khi đối diện với khung cảnh thế lực ngoại tộc bừng bừng dã tâm, võ lâm Trung Nguyên chìm trong biển lửa, Giang Thanh Trúc đã từng làm Võ lâm minh chủ có thể xem như không thấy sao? Hay quy ẩn núi rừng rồi là có thể rũ bỏ tất cả?

Tiêu Hàm bình tĩnh cảm nhận những cảm xúc tàn lưu của Mạc Tiểu Nhàn, từ lúc xuyên qua đến nay, nàng không hề cố tiêu trừ những cảm xúc này, bởi vì nàng biết những cảm xúc này cơ bản không thể gây nên ảnh hưởng gì cho nàng.

"Giang Thanh Trúc." Sau khi ra khỏi phòng của Tô Yên Nhiên, Tiêu Hàm gọi Giang Thanh Trúc, hơn nữa khác với xưng hô 'Giang thiếu hiệp' thường ngày, đây là lần đầu tiên nàng gọi thẳng họ tên của hắn.

Giang Thanh Trúc ngây người trong chốc lát.

Tiêu Hàm khẽ mỉm cười, "Ta có thể hỏi ngươi một vài vấn đề không?"

***

Thục Quang Phái non xanh nước biếc, phong cảnh tú lệ,

"Ma giáo là cái gì?"

Giang Thanh Trúc có hơi ngoài ý muốn với câu hỏi thứ nhất của Tiêu đại phu, gần như toàn giang hồ đều có thể trả lời cho câu hỏi này, nhưng Tiêu đại phu từng nói nàng lớn lên ở nơi sơn dã, rất ít khi ra ngoài hành tẩu giang hồ, nếu vậy thì nàng không biết tựa hồ cũng không có gì kỳ quái.

Giọng nói của hắn ấm áp như gió xuân, ôn hoà giải thích, "Sở dĩ Ma giáo bị gọi là Ma giáo, không hẳn là do tu luyện ma công, thiên hạ có muôn vàn công pháp võ học, không có công pháp nào tốt hơn công pháp nào, mấu chốt nằm ở bản tâm của người tu luyện, cùng vấn đề người tu luyện có thể khống chế được bản thân hay không, đại đa số người tu luyện công pháp của Ma giáo đều thăng tiến tu vi rất nhanh, nhưng sau khi tu luyện một thời gian, tính tình sẽ trở nên cực đoan dễ giận, tàn khốc lạnh nhạt, nếu không thể khống chế, thì dần dà, sẽ coi mạng người như cỏ rác, thậm chí vì ham muốn thăng tiến tu vi của bản thân, mà không tiếc dùng mạng người để tu luyện."

Giang Thanh Trúc chưa bao giờ nói những điều này cho Tô Yên Nhiên biết, luôn nỗ lực bảo vệ thế giới tốt đẹp của nàng, không đành lòng để tâm tư đơn thuần của nàng bị vấy bẩn, cho nên mặc dù thân là truyền nhân của một thế lực lớn trong giang hồ, nhưng Tô Yên Nhiên hoàn toàn không biết gì về sự tàn khốc trong đấy, tựa như một vì tinh tú trong sáng bị lạc vào giữa bầu trời đêm.

Đó là may mắn của nàng, cũng là bất hạnh của nàng.

Tiêu Hàm đột nhiên hỏi tiếp, "Nếu không có Tô Yên Nhiên, ngươi có định đối đầu với Dịch Huyền không? Sẽ tham gia vào trận chiến giữa chính đạo cùng Ma giáo chứ?"

Giang Thanh Trúc có chút kinh nghi, hơi do dự một lát nhưng vẫn trả lời, "...... Ta sẽ."

"Kỳ thực lần này không chỉ có một mình Bách Hoa Trang bị diệt, mà còn rất nhiều môn phái nhỏ cùng các thế lực giang hồ, Ma giáo giáo chủ Dịch Huyền lại không phải người dễ dàng nguyện ý hoà giải, chấp nhận khuất cư."

Tiêu Hàm đại khái có thể hiểu được loại tư duy này của cường giả, cảm thấy võ công của mình lợi hại nhất, vô luận là võ lâm hay thiên hạ đều nên tôn hắn làm chủ, người có võ công yếu hơn hắn dựa vào cái gì dám không khuất phục hắn. Đáng tiếc Dịch Huyền đã sinh sai thời rồi, tâm tính như vậy, chỉ phù hợp với loạn thế, lúc thực lực chính là tất cả, con người vì sinh tồn mà sẵn sàng làm tất cả mọi thứ, kể cả phải quỳ gối trước kẻ khác.

Khi thái bình thịnh thế[10], sẽ không có ai tuân theo pháp tắc cường giả vi tôn[11], chỉ cần là người nhân từ, người có tài năng, người có học thức, bất cứ người nào cũng đều có thể nhận được sự tôn kính.

Thanh âm của Giang Thanh Trúc vang lên, "Tiêu đại phu, ta không biết ngươi lấy thông tin về trận chiến giữa chính đạo cùng Ma giáo từ đâu, có thể là đoán, cũng có thể không phải, nhưng hy vọng ngươi tạm thời đừng để lộ chuyện này."

Trong giọng nói mang theo một chút cường ngạnh hiếm có, chẳng qua không khiến người ta cảm thấy quá bài xích.

Tiêu Hàm khẽ gật đầu.

Tác giả có lời muốn nói: Chương hôm nay dài hơn bình thường ba lần nè, cảm ơn các tiểu thiêu sứ đã ủng hộ, moah moah.

[1] Thanh mai trúc mã: Là câu nói dùng để chỉ cặp đôi cùng lớn lên bên nhau ngay từ khi mới chập chững biết đi. Thường các cặp đôi này sẽ được hai bên gia đình ghép duyên và có hứa hôn ngay từ khi còn nhỏ.

[2] Tiềm dị mặc hoá: Khiến cho những tư tưởng, tính cách hoặc thói quen của người khác chịu sự ảnh hưởng mà đã khởi lên sự biến hoá trong sự bất tri bất giác.

[3] Thập toàn thập mỹ: Không có khiếm khuyết hay khuyết tật gì hết.

[4] Cao cao tại thượng (高高在上): Chỉ địa vị cao.

[5] Tài đại khí thô (财大气粗): Giàu có hào sảng.

[6] Quang minh chính đại: Ngay thẳng, rõ ràng, không chút mờ ám.

[7] Đại danh đỉnh đỉnh (大名鼎鼎): Tiếng tăm lừng lẫy.

[8] Diệu thủ hồi xuân (妙手回春): Khen ngợi y sư tài giỏi, chữa trị được bệnh nặng.

[9] Hỉ nộ ai lạc: Mừng, giận, buồn, vui, nói đến những tình cảm thông thường của con người ta.

[10] Thái bình thịnh thế (太平盛世) còn có nghĩa là 'Vô vọng chi thế' (無妄之世): tức thời đại mà con người đa phần ít có suy nghĩ xằng bậy, kỳ quái, không bình thường, không chính đáng.

[11] Cường giả vi tôn: Kẻ mạnh làm vua.

==========

Gấp ba lần bình thường, bảo sao viết mãi chưa thấy hết chữ TvT

Cảm giác Dịch Huyền giống như trung nhị vậy =)))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play