Hôm nay, chuyện duy nhất mà Trường Đức đế làm thành công là sai người giải Tào Lan Nhi vào đại lao của Hình bộ, cũng vì thành công nên ông ta có chút rục rà rục rịch muốn xử lý cả những người khác nữa.

Có điều khi ông ta nhìn thấy nụ cười đầy vẻ đùa bỡn trên mặt Việt Hằng thì tim Trường Đức đế run lên, không biết là bị dọa sợ hay giả vờ mà che miệng lại ho khan, còn họ rất kịch liệt, có vẻ cực kỳ đáng sợ.

Can Vĩnh Phúc nhanh chóng tiến lên phía trước đỡ Trường Đức đế, vỗ lưng cho ông ta dễ thở rồi khuyên ông ta trở về nghỉ ngơi. Các triều thần nghĩ mọi chuyện đã thật sự kết thúc nên lại lần nữa xin cáo lui.

Trường Đức đế đồng ý, Can Vĩnh Phúc đỡ ông ta đi xuống bậc thang, lúc đi ngang qua bên cạnh Việt Hằng thì Việt Hằng thuận tay đỡ lấy Trường Đức đế: “Nhi thần đưa ngài trở về.”

Trường Đức đế theo phản xạ muốn hất tay Việt Hằng ra nhưng Việt Hằng không cho ông ta cơ hội này, y vỗ một cái lên cánh tay Trường Đức đế như nhắc nhở, Trường Đức đế bị bắt phải nhận sự hiếu thuận đến từ Lục hoàng nhi của ông ta.

Các triều thần nhìn theo đám người Trường Đức đế đi xa rồi mới lần lượt ra khỏi Tuyên Chính Điện.

Giang Lâm đẩy Vệ Vân Chiêu, dẫn đám người Tô Kiều đi ở phía cuối, ngoài Doãn Kỵ chờ họ ở bên ngoài ra thì các vị đại nhân khác đều đã đi trước rồi, ở bên ngoài họ sẽ không có quan hệ với nhà họ Vệ, cho dù hôm nay họ giúp đám người Vệ Vân Chiêu nói chuyện thì cũng có thể nói là đang nể mặt Lục hoàng tử  mà thôi.

Có quan hệ tốt với nhà họ Vệ và nể mặt Lục hoàng tử là hai chuyện có ý nghĩa hoàn toàn khác nhau.

Nhưng đến cùng thì nhà họ Vệ cũng nợ họ một ân tình, sau này vẫn phải nghĩ cách trả.

Doãn Kỵ chờ họ đi cùng thì gương mặt cũng kéo thật dài, ông ấy không nói gì mà chỉ vừa đi vừa nhìn hai người Giang Lâm và Vệ Vân Chiêu, nhìn đến mức họ thực sự chột dạ.

Chờ ra khỏi cửa cung môn thì Giang Lâm mới cười lấy lòng với Doãn Kỵ: “Hôm nay đa tạ Doãn đại nhân, đại ân đại đức của ngài chúng ta sẽ khắc sâu trong tim, sau này có chuyện gì cần nhờ đến chúng ta thì ngài cứ việc sai bảo, chắc chắn sẽ làm thỏa đáng cho ngài.”

Doãn Kỵ hừ lạnh một tiếng: “Không dám làm phiền hai vị, ta sợ nhờ thì toàn bộ nhà họ Doãn đến lấp cái lỗ thủng đại ân đại đức này cũng không đủ.”

Vệ Vân Chiêu chắp tay với Doãn Kỵ: “Doãn đại nhân, lần này là chúng ta không đúng, đáng lẽ nên thông báo với ngài một tiếng từ sớm mới phải. Mong Doãn đại nhân theo chúng ta về phủ ngồi một chút, hai người chúng ta sẽ rót trà đền tội cho ngài.”

Doãn Kỵ lạnh lùng cười: “Bản quan không dám tới nhà họ Vệ, bản quan cũng không có yêu cầu gì khác cả, hôn ước giữa con gái của ta và Thái tử vẫn còn, ngày kết hôn cũng sắp tới, chỉ cần các ngươi nghĩ cách giải trừ hôn ước thì việc hôm nay các ngươi tính kế bản quan xem như thanh toán xong. Còn sau này thì tính sau.”

Việc Doãn Kỵ nghi ngờ Giang Lâm giết Giang Cẩm Nguyệt mà tìm đến cửa đúng là nằm trong kế hoạch của họ, họ biết Doãn Kỵ nhìn thấy Trường Đức đế phái cấm vệ quân bắt người sẽ không thấy chết mà không cứu nên sẽ thay họ đi tìm các triều thần khác cùng vào cung cứu người, cộng thêm các sắp xếp lúc trước nên các đại thần vào cung rất thuận lợi, chuyện tình hôm nay cũng thuận lợi tiến hành, nhưng họ thực sự nợ Doãn Kỵ một ân huệ lớn.

“Doãn đại nhân yên tâm, Doãn cô nương có quan hệ tốt với muội muội của chúng tôi, chỉ riêng chuyện này thì chúng ta cũng sẽ không để muội ấy gả cho Thái tử.”

Mặc dù còn đang tức giận nhưng Doãn Kỵ cũng cứng ngắc nói cảm ơn, sau đó mới nhanh chân rời đi.

Việc còn lại là dàn xếp cho người thân của những tướng sĩ này, Tuần Thất chờ ở ngoài cung nên Giang Lâm để y dẫn những người này đi tìm nơi ở cho họ. Cậu, Vệ Vân Chiêu và Tô Kiều cùng tới phủ Lục hoàng tử phủ đón người.

Đón người nhà họ Vệ đã được đưa đến phủ Lục hoàng tử từ sớm.

Họ đã tính tới chuyện sau khi Trường Đức đế tỉnh táo lại sẽ làm gì nên đưa người nhà họ Vệ đến phủ Lục hoàng tử từ trước, dù sao họ và Việt Hằng đều lén lút qua lại, ở bên ngoài không có bất cứ liên quan gì nên cho dù bên họ có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, hoặc Trường Đức đế điều tra nhà họ Vệ, phát hiện không thấy người nhà họ Vệ rồi phái người tìm kiếm thì cũng không thể nhanh chóng nghĩ tới việc họ đưa người đến phủ Lục hoàng tử được.

Hơn nữa phủ Hoàng tử cũng không phải nơi có thể tùy tiện lục soát, chênh lệch thời gian trong lúc này cũng đủ để họ một lần nữa bố trí rất nhiều chuyện.

Cũng may là tất cả đều thuận lợi.

Xe ngựa dừng lại trước cửa lớn nhà họ Vệ, nhị thẩm, tam thẩm và tứ thẩm cùng xuống xe ngựa, nhị thẩm nhìn cửa lớn nhà họ Vệ mà cảm thán: “Còn tưởng rằng sẽ vĩnh viễn không về được nữa cơ đấy.”

Trước lúc tới phủ Lục hoàng tử thì Giang Lâm và Vệ Vân Chiêu đã nói ra nguyên nhân chết chân chính của Vệ Túc và những chuyện họ cần làm cho người trong nhà cả rồi, việc ép Hoàng thượng thừa nhận sai lầm khó khăn đến mức nào thì chỉ cần có đầu cũng đều biết.

Ngoại trừ mấy cô bé con trong nhà đáp ứng luôn thì những người khác ít nhiều gì cũng có chút do dự, có điều họ nghĩ thông suốt cũng rất nhanh, hiện tại họ có thể sống an ổn thế này đều là nhờ có Vệ Vân Chiêu cả, họ không ngăn được, cũng không có tư cách gì để ngăn nên cũng thuận ý Vệ Vân Chiêu.

Người duy nhất có ý kiến lại là Vệ phu nhân, bà không dám nói ngay trước mặt Vệ Vân Chiêu nhưng lại lén lút đi tìm hai chị em Vệ Vân Gia và Vệ Vân Kỳ, muốn họ tới khuyên bảo Vệ Vân Chiêu rằng sống yên ổn như bây giờ là tốt rồi, đừng gây chuyện nữa.

Mặc dù Vệ Vân Kỳ còn nhỏ nhưng đã rất thông minh, cảm thấy mẫu thân nhóc như vậy không đúng nên còn khuyên ngược lại bà. Mà Vệ Vân Gia thì nói thẳng cho Vệ Vân Chiêu, cũng ở ngay trước mặt họ mắng phụ thân lúc trước mắt bị mù.

Vệ phu nhân phản ứng như vậy thì ngay cả Vệ Vân Chiêu đều có chút tức giận, nhiều năm như thế, Vệ phu nhân là người không có tư cách phản đối nhất, phản đối còn chưa tính, không dám nói trước mặt lại khuyến khích trẻ con đi nói, thực sự là cạn lời.

Vệ Vân Chiêu đi gặp Vệ phu nhân một lần, cũng không biết hắn nói gì mà tới phủ Lục hoàng tử, Vệ phu nhân bị bệnh nên bị khiêng đi, đến bây giờ cũng chưa thấy khỏi hẳn.

Cửa lớn mở ra, Giang Lâm chọc chọc vào vai Vệ Vân Chiêu: “Đi vào đi, lúc này thì chúng ta đã không phải sợ gì nữa rồi.”

Vệ Vân Chiêu đứng lên, nói một tiếng ‘được’, sau đó hắn nắm chặt Giang Lâm: “Ta cùng phu nhân cùng nhau về nhà.”

Hai người đan mười ngón tay vào nhau, sóng vai mà đi, từng bước từng bước tiến vào cửa lớn của nhà họ Vệ.

Sau lưng họ truyền đến tiếng kinh hô, có kinh ngạc, có ngoài ý muốn, có không thể tin tưởng, cuối cùng đều chuyển hóa thành vui mừng.

Vệ Vân Chiêu nắm tay Giang Lâm xoay người, một tay kia giơ lên thánh chỉ mà Trường Đức đế tự tay viết xuống: “Chân của ta đã khỏe, hôm nay, chúng ta còn đòi lại công bằng cho phụ thân.”

Hắn kể lại sự thực.

Mọi người nhà họ Vệ mừng đến mỗi vừa khóc vừa cười.

Vệ Vân Chiêu nghiêng đầu, dịu dàng nhìn Giang Lâm: “Phu nhân, cám ơn ngươi.”

Có quá nhiều quá nhiều chuyện muốn cảm ơn, đến lúc muốn mở miệng thì ngàn lời vạn chữ cũng chỉ đơn giản hội tụ thành ba chữ ngăn ngủi này.

Giang Lâm nắm tay hắn lắc lắc: “Ừ, đền thịt là được rồi.”

Vệ Vân Chiêu cười khe khẽ: “Được.”

Việc kết hôn của hắn và Phu nhân phải nhanh chóng chuẩn bị thôi.

Bên này người nhà họ Vệ cực kì vui mừng trở về nhà, còn bên trong hoàng cung thì lại chẳng có một chút vui mừng nào cả.

Việt Hằng theo Trường Đức đế trở về tẩm cung, không có người ngoài thì hai phụ tử cũng không muốn giả vờ nữa, Trường Đức đế chỉ vào mũi Việt Hằng mắng: “Sớm biết con là kẻ lòng lang dạ sói như thế thì lúc trước trẫm không nên đề bạt con chống lại Thái tử, nghịch tử, thứ hỗn láo, trẫm nên chém con một đao mới đúng.”

Việt Hằng bị mắng cũng không cảm thấy không vui, trái lại y còn ngồi xuống bên cạnh Trường Đức đế phụ họa ông ta: “Đúng vậy, đáng tiếc là khi đó người không làm như vậy.”

Trường Đức đế thấy thái độ của y như vậy thì cảnh giác: “Con lại muốn giở trò gì? Trẫm còn chưa tính món nợ hôm nay con bắt tay với Vệ Vân Chiêu và một đám triều thần đâu, nếu con còn dám sinh sự thì đừng trách trẫm không nể tình phụ tử.”

Việt Hằng nhẹ nhàng cười: “Người đã từng nể bao giờ đâu, không phải vừa rồi người còn đang tiếc nuối không thể giết con hay sao?”

“Nhưng người yên tâm, con là một đứa con trai ngoan, sẽ không để cho người lại gặp phải nỗi đau mất con, con sẽ chỉ khiến họ để tang người, đưa ma cho người mà thôi.”

Trường Đức đế theo bản năng muốn cách Việt Hằng ra thật xa, ngón tay ông ta run rẩy: “Nghịch tử, con dám!”

Việt Hằng đứng dậy, buông tay tỏ vẻ không quan tâm: “Con dám uy hiếp người ở trước mặt một đám triều thần thì còn có gì  mà không dám nữa?”

“Giết phụ hoàng hành thích vua, cho dù con có ngồi trên long ỷ làm Hoàng thượng thì cũng là danh bất chính, ngôn bất thuận, dân chúng trong thiên hạ sẽ không phục con, đại thần trong triều càng sẽ không ủng hộ con, con làm vậy là tự tìm đường chết.”

Việt Hằng: “Ai nói với người là con muốn làm Hoàng thượng?”

Trường Đức đế cực kì bất ngờ, cũng hoàn toàn phủ định chuyện này: “Không thể nào, con bụng dạ khó lường, hao tổn tâm cơ mưu tính nhiều chuyện như vậy thì chắc chắn là nhắm về phía ngôi vị Hoàng đế.”

“Người biết tại sao con không thèm khát ngôi vị Hoàng đế không?”

Việt Hằng cũng không cần Trường Đức đế đáp mà nói thẳng ra đáp án: “Bởi vì người từng ngồi lên thứ đó nên con ghét bỏ nó bẩn.”

Trường Đức đế không biết phải phản ứng với chuyện này như thế nào nhưng vẫn tìm cơ hội cách Việt Hằng xa một chút, nhưng Việt Hằng chỉ đặt một tay lên trên vai ông ta thì Trường Đức đế đã hoàn toàn không thể động đậy rồi.

“Được rồi, không nhiều lời với người nữa, chúng ta nói vào chuyện chính thôi, năm đó người cũng biết, thậm chí là cố ý dung túng Tào thị làm như thế đúng không?” Không phải câu hỏi mà là câu khẳng định.

“Con lại đang ăn nói linh tinh gì thế, làm sao trẫm có thể biết được, nếu trẫm biết thì tuyệt đối sẽ không cho phép Tào thị làm ra việc độc ác như vậy, mẫu phi của con cũng là phi tử của trẫm thì sao trẫm lại vô duyên vô cớ để nàng bị Tào thị làm hại được?”

“Vậy ư, có phải người đã quên là năm đó người không cho mẫu phi ta giải thích một câu đã đày bà ấy vào lãnh cung ư…”

Trường Đức đế lập tức cắt lời Việt Hằng để giải vây cho mình: “Đó là vì nàng sinh ra thứ không may, trẫm sợ có chuyện nên mới sốt ruột xử trí nàng, huống chi năm đó bà đỡ thay nàng đỡ đẻ và cung nữ thân cận của nàng cùng làm chứng thì còn có gì có thể biện giải được nữa?” Trường Đức đế nói rất đương nhiên.

“Thì ra là như vậy, nhưng con lại cứ cho rằng người biết nên muốn tính món nợ này với người thì người có thể làm gì bây giờ?”

Ánh mắt Trường Đức đế nhìn Việt Hằng từ từ trở nên nguy hiểm, trong lòng càng lúc càng hoảng sợ, lúc này ông ta cũng không hỏi dám hay không nữa mà chỉ cực lực giải thích mình không biết chuyện năm đó, còn nói có thể lập tức xử trí Tào Lan Nhi và những người giúp Tào Lan Nhi hãm hại Lệ phi.

Nhìn dáng vẻ sợ hãi của Trường Đức đế, Việt Hằng nở nụ cười, nhưng cười một lúc thì vẻ mặt của y biến thành tàn nhẫn, y đưa tay nắm lấy một bên cổ Trường Đức đế: “Năm đó mẫu phi của con cũng cầu xin người như thế, nói mình bị oan, hi vọng người có thể điều tra rõ chân tướng. Nhưng người thì sao, người lại làm cái gì?”

“Người cho rằng những năm qua con chỉ hận Phế hậu thôi sao, không, con cũng hận người nữa, hận không thể chém cả người và Tào thị thành muôn mảnh, báo thù cho mẫu phi của con!”

“Không, con không thể làm như thế, lão Lục, con làm vậy là hành thích vua…” Trường Đức đế giãy dụa.

Việt Hằng Tùng buông lỏng tay ra rồi vỗ Trường Đức đế một cái: “Yên tâm, bây giờ con còn chưa để cho người chết đâu, sẽ chỉ làm người sống không bằng chết mà thôi.”

Việt Hằng lấy ra một cái bình nhỏ, đổ từ trong bình ra một viên thuốc rồi nhét vào trong miệng Trường Đức đế, ép ông ta phải nuốt xuống: “Còn có thể sống bao lâu nữa thì phải xem người ngoan ngoãn đến mức nào, nếu còn muốn bày trò gì nữa thì người cũng chỉ có thể băng hà mà thôi.”

“Cũng không cần đi tìm thái y giải độc cho người đâu, đây là những năm qua con mời thầy luyện chế riêng cho người đấy, chỉ có một viên này thôi, thuốc giải cũng chỉ có một viên.” Việt Hằng cầm thuốc giải lắc lắc ở trước mặt Trường Đức đế một cái: “Trừ khi người không muốn dùng viên thuốc giải duy nhất này.”

Trường Đức đế trợn to mắt, lòng tràn đầy lửa giận, ông ta đang muốn mở miệng mắng thì trong bụng lại truyền đến một trận đau đớn khiến mặt mũi ông ta lập tức trắng bệch.

Việt Hằng tốt bụng nhắc nhở: “Đừng tức giận, càng tức giận càng đau đớn đấy.”

Việt Hằng đứng dậy, đi ra khỏi tẩm cung của Trường Đức đế trong cái nhìn nhìn trừng trừng của ông ta.

Y còn chưa đi xa thì đã nghe thấy Trường Đức đế quát bảo Can Vĩnh Phúc lăn vào hầu hạ, ngay sau đó là tiếng Can Vĩnh Phúc gọi người đi mời thái y.

Việt Hằng quay đầu lại liếc nhìn, thái giám, cung nữ ra ra vào vào loạn thành một đống, y nhếch khóe môi nở nụ cười.

Việt Hằng vẫn chưa lập tức ra cung mà là tới Trường Ninh cung lấy một thứ trước rồi mới đi ra ngoài cung, sau khi ra khỏi cung thì y cũng chưa về thẳng phủ mà lại đi tới đại lao của Hình bộ để gặp vị Phế hậu nương nương vừa mới bị giam vào, đang phát điên vừa mắng vừa kêu thả bà ta ra ngoài.

Tào Lan Nhi nhìn thấy Việt Hằng thì phản ứng rất kịch liệt, quơ tay muốn đánh Việt Hằng, trong miệng cũng liên tục mắng y, Việt Hằng rất có nhẫn nại, vẫn luôn chờ ở bên ngoài phòng giam đến lúc Tào Lan Nhi yên tĩnh mới bảo cai ngục mở cửa đi vào.

Tào Lan Nhi hung tợn nhìn chằm chằm Việt Hằng: “Không hổ là tiện chủng do con tiện nhân kia sinh, cũng chán ghét y như nhau.”

“Bổn cung thực sự hối hận, lúc trước nên trực tiếp bóp chết ngươi, bằng không thì hiện tại cũng không bị thứ tai họa như ngươi gài bẫy.”

Những năm qua đã bị mắng thành thói quen nên y không tức giận một chút nào cả: “Vị kia trong cung cũng nói như vậy, hối hận, hối hận năm đó không có giết ta, để lại mầm họa.”

Tào Lan Nhi cắn răng: “Nếu biết thì sao ngươi còn không đi chết đi!”

“Sai rồi, người phải chết là ngươi, không phải ta.” Việt Hằng nói xong thì lấy ra một cái hộp gấm nhỏ, y mở hộp ra cho Tào Lan Nhi xem: “Phế hậu nương nương biết nó đúng không? Không, phải nói là rất quen thuộc mới đúng.”

Tào Lan Nhi sợ đến mức liên tục lui về phía sau, bà ta đưa tay ra ngăn Việt Hằng tới gần: “Ta cảnh cáo ngươi, ngươi đừng lại đây.”

Tào Lan Nhi vừa căng thẳng vừa hoảng sợ nuốt một ngụm nước bọt: “Việt Hằng, bổn cung đã gieo tử cổ trong tử mẫu cổ trên thân thể ngươi từ lâu, chỉ cần bổn cung chết thì ngươi cũng tuyệt đối không sống nổi đâu, bổn cung khuyên ngươi đừng giở trò gì xấu thì tốt hơn, bằng không ai trong chúng ta cũng đừng muốn dễ chịu.”

“Những năm qua Phế hậu nương nương không có đối thủ nên càng ngày càng ngây thơ sao, nếu hôm nay ta đã dám cầm huyết cốt trùng này đến thì sao lại sợ ngươi khống chế cơ chứ?”

“Yên tâm, cho dù ngươi đã thành xương trắng thì ta vẫn sẽ sống rất tốt.”

Y vẫy tay với Tào Lan Nhi: “Đến đây nào, ngươi cũng nên nếm thử mùi vị của huyết cốt trùng này rồi.”

“Không, không muốn, ngươi đừng lại đây, ta không muốn bị gieo huyết cốt trùng.” Tào Lan Nhi sợ hãi bám vào cửa nhà lao, lớn tiếng la lên: “Người đâu, cứu mạng, mau tới cứu bổn cung… Ngươi muốn làm gì, không muốn, Việt Hằng ngươi tên tiện chủng này ngươi đừng hòng… A…”

Huyết cốt trùng thấy máu thì chui vào, chỉ một vết thương nho nhỏ thì lập tức có một con ấu trùng chui vào, Tào Lan Nhi ngồi sụp xuống đất, mặt xám như tro tàn.

“Phế hậu nương nương, chịu đựng lâu một chút, nếu như không chịu đựng được tới ngày bị xử chém mà chết sớm ở trong lao thì sẽ không tốt đâu.”

Việt Hằng đặt hộp gấm bên người Tào Lan Nhi, vỗ vỗ tay rồi ra cửa.

Tào Lan Nhi đỏ ngầu mắt nhìn chằm chằm vào Việt Hằng, bắt đầu nguyền rủa y: “Lòng dạ ngươi độc ác như vậy, tiện chủng, ngươi sẽ không chết tử tế được, ngươi đời này đời sau vĩnh viễn cũng sẽ không chết tử tế được!”

“Đa tạ, Phế hậu nương nương, ngươi tự lo cho bản thân mình đi.”

Việt Hằng tươi cười đi ra khỏi của đại lao Hình bộ, nạn hạn hán đã qua, thời tiết cũng không nóng như vậy nữa, lúc này đang là hoàng hôn, ánh chiều tà tuyệt đẹp.

Việt Hằng nhìn ra xa, không xem phong cảnh chung quanh, trong mắt y chỉ có hư vô, nửa ngày y mới nhẹ giọng nỉ non: “Mẫu phi, hài nhi đã báo thù cho người rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play