Loại chuyện hạ sâu độc trên người của nữ nhi thì Hà Quận Vương làm sao có thể đáp ứng được, đừng nói đến sự nguy hiểm của cổ trùng, chỉ cần để cho người khác biết trên người của nữ nhi có cổ trùng thì Thanh Hà quận vương phủ sẽ hoàn toàn đi đời.

Trong người nha hoàn của quận vương phủ có cổ trùng và trong người tiểu thư có cổ trùng hậu quả hoàn toàn không giống nhau. 

“Vậy nên quận vương cảm thấy chuyện này chỉ mấy câu nhận lỗi, xin lỗi là có thể xong sao?” Giang Lâm duỗi tay ra chỉ vào những lễ vật được mang vào kia: “Tạm thời Vệ gia vẫn chưa phải là nơi thấp hèn đến nỗi đưa chút lễ vật đến là có thể tùy tiện sai bảo.”

Vệ Vân Chiêu đẩy xe lăn đến bên cạnh Giang Lâm, giúp đỡ cho cậu: “Mong quận vương hãy mang đồ  về, quận vương chỉ cần cho Vệ gia ta một lời giải thích là được.”

Lúc này, Thanh Hà quận vương đã không cảm thấy Giang Lâm là một tên chuyên gây phiền toái không thể đụng đến nữa mà ông ta cảm thấy người này là một cây gậy quấy phân, khiến người khác vừa phiền vừa ghét.

Thanh Hà quận vương nhìn Vệ Vân Chiêu nói: “Vệ đại nhân, ta thật sự thành tâm đến đây để tạ lỗi, nha đầu Tưởng Nhu kia bị chiều hư rồi, làm việc lỗ mãng, bốc đồng lại thật lòng với Vệ đại nhân vậy nên mới làm ra loại chuyện này, mong Vệ đại nhân hãy xem như nó là đứa khốn khổ vì tình mà bỏ qua cho tiểu nữ lần này.”

Thanh Hà quận vương phủ khom người chắp tay: “Vệ đại nhân yên tâm, khi trở về ta nhất định sẽ quản giáo nó thật tốt, nhanh chóng tìm người đính hôn cho nó, tuyệt đối không để cho nó lại gây ra rắc rối nữa.”

Thanh Hà quận vương là một quận vương, so với Vệ Vân Chiêu là một quan nhỏ ngũ phẩm thì không biết là cao hơn bao nhiêu bậc, vẫn khom người hành lễ với Vệ Vân Chiêu, hoàn toàn là một tấm lòng của người cha hiền, vì đứa con gái không có não của mình.

Giang Lâm nói: “Quận vương nên để cho Tưởng tiểu thư nhìn thấy ở bên ngoài phụ thân của cô ta đã vì mình mà đã làm những gì.”

“Đương nhiên, bản thân quận vương không biết dạy dỗ con gái cũng phải có trách nhiệm.” Vậy nên có chút cảm thán nhưng không đồng tình.

Thanh Hà quận vương không quan tâm đến Giang Lâm, chỉ đợi Vệ Vân Chiêu nói.

Dưới cái nhìn chăm chăm của Thanh Hà quận vương, Vệ Vân Chiêu lên tiếng hỏi: “Quận vương nói muốn tìm nhà đính hôn cho Tưởng tiểu thư, lời này là thật chứ?”

“Tất nhiên.” Thanh Hà quận vương trả lời không chút do dự.

Vệ Vân Chiêu: “Vậy Vân Chiêu muốn quận vương hãy đính hôn Tưởng tiểu thư cho Đổng gia, chỉ một yêu cầu này, những chuyện trước kia một nét bút xóa sạch, Vệ gia và Phủ quận vương sẽ không còn chút ân oán nào nữa, quận vương có đồng ý không?”

Chuyện lần này, cộng thêm những lời đồn đại của trước đây, Đổng gia hỗn loạn thế nào Thanh Hà quận vương đều biết rõ.

Cũng chính vì biết rõ nên ông ta mới cảm thấy Vệ Vân Chiêu còn độc ác hơn cả Giang Lâm, nếu như Tưởng Nhu vào Đổng gia thì chính là cả cuộc đời bị hủy hoại, người nhà họ Đổng còn không giày vò cô ta hay sao.

Mặc dù cổ trùng ở trên người thì mối nguy hiểm lớn nhưng loại cổ trùng kia có thể lấy ra ngoài, cũng có thể giấu thật kỹ không để cho bất cứ người nào biết.

Mặt của Thanh Hà quận vương trầm xuống, hỏi Vệ Vân Chiêu: “Các người như này là muốn đẩy nữ nhi của ta vào đường chết, không sợ ta ra tay với Vệ gia sao? Vệ đại nhân đừng quên, giờ ngươi chỉ là quan ngũ phẩm, ta muốn động đến ngươi thì dễ như trở bàn tay.”

Sắc mặt của Vệ Vân Chiêu lạnh nhạt: “Vậy quận vương cứ việc thử xem, xem lần này hoàng thượng sẽ cấm ai vào Phủ quận vương.”

Lệnh cấm y truyền đến Phủ Thanh Hà quận vương là sức mạnh của Vệ Vân Chiêu lúc này, không ai có thể dưới chân vua mà nhắm vào một người để mưu tính đến lần thứ hai, trừ phi không muốn sống nữa.

Vệ Vân Chiêu không ép ông ta: “Sự thành tâm của quận vương Vân Chiêu đã biết, về lời đề nghị của Vân Chiêu không cần quận vương phải trả lời ngay, quận vương có thể trở về hỏi ý kiến của Tưởng tiểu thư rồi hãy đưa ra quyết định.”

Vệ Vân Chiêu gọi quản gia đến tiễn khách, những lễ vật mà Thanh Hà quận vương mang đến cũng không nhận, Vệ Vân Chiêu nói, Vệ gia chỉ muốn xin một ý kiến, chỉ vậy mà thôi.

Thanh Hà quận vương cũng được coi là thành tâm mà đến nhưng cuối cùng lại nén giận quay về.

Vừa vào cửa, quận vương phi tha thiết đến hỏi thăm: “Sao rồi, Vệ gia đồng ý chuyện này rồi sao?”

Thanh Hà quận vương không nói gì, quận vương phi lại thấy từng thùng một được chuyển vào phủ thì hỏi: “Đây là chuyện gì vậy, không phải đi đưa lễ vật cho Vệ gia hay sao, sao lại mang về vậy?”

Thanh Hà quận vương bị bà ta hỏi tới phát phiền, càng không vui nói: “Chuyện gì vậy chuyện gì vậy, hỏi con gái ngoan của bà đi!”

Thanh Hà quận vương phẩy tay áo rồi rời đi, không nói lời nào, tự giam mình trong thư phòng.

Quận vương phi lúc này sao mà không đoán ra được Vệ gia không đồng ý hòa giải chứ, vội vàng đi tìm con gái.

Tưởng Nhu không biết Giang Lâm rốt cuộc đã làm gì với cô ta mà từ tối hôm qua đến bây giờ vẫn ngứa ngáy hết chịu nổi, muốn gãi mà không dám gãi, ở trạng thái nóng nảy cả buổi sáng. Những thứ có thể ném trong phòng đều đã ném rồi nhưng cứ hễ có ai đến khuyên thì nha hoàn nào cũng bị cô ta ra tay đánh cả.

Quận vương phi ở bên ngoài đập cửa gọi Tưởng Nhu, Tưởng Nhu vác khuôn mặt đầy vết máu ra mở cửa, lúc này giọng điệu nói chuyện với cả mẹ ruột của mình cũng không được thân thiện lắm: “Có chuyện gì, đại phu mời đến rồi à? Hay là tiện nhân Giang Lâm kia đưa thuốc giải đến rồi?”

Cô ta hỏi như vậy, những lời mà quận vương phi định nói cũng không nói ra được nữa.

Nhưng Tưởng Nhu vừa nhìn phản ứng của bà ta liền biết, cô ta cười lạnh: “Ôi, có ích gì chứ, đường đường quận vương tự mình đi đưa lễ vật đến xin lỗi một quan ngũ phẩm mà người ta cũng không thèm coi trọng như thường.”

Tưởng Nhu đóng sầm cửa lại, nhặt một mảnh vỡ của gương đồng ở dưới đất lên, nhìn những vết thương ở trên mặt, trong lòng chỉ còn lại một ý nghĩ: Cô muốn Giang Lâm chết!

Tay chầm chậm nắm chặt mảnh vỡ, lòng bàn tay bị cắt, máu chảy qua các khe ngón tay, từng giọt một rơi trên mặt đất.

Quận vương phi ở bên ngoài đập cửa kêu Tưởng Nhu ra, còn đảm bảo nhất định sẽ mời đại phu đến chữa vết thương cho cô ta, quận vương phi đập được một lúc nhưng Tưởng Nhu không quan tâm đến bà ta, quận vương phi bất lực liền đứng khóc ngoài cửa.

Không biết qua bao lâu, đột nhiên cửa mở ra, Tưởng Nhu đã thay quần áo, trên đầu đội nón có màn che, một bộ dạng muốn ra ngoài.

Quận vương phi nhanh chóng kéo cô ta lại: “Con đang muốn làm gì vậy, con muốn đi đâu?”

Bà ta khóc, nói: “Nhu nhi, mẹ nghĩ cách cho con, con nhất định đừng làm chuyện ngốc nghếch.”

Tưởng Nhu vỗ tay của mẹ, ấm áp nói: “Yên tâm, con sẽ không làm chuyện ngốc nghếch đâu, chỉ là con muốn đi đến An Dương Hầu Phủ, Giang Cẩm Nguyệt không phải cũng bị hủy dung rồi sao, con đi xem cô ta thế nào.”

Vừa nghe là đi đến An Dương Hầu Phủ, quận vương phi đã yên tâm: “Vậy mẹ đi cùng với con.”  

“Mẹ, không cần đâu, con tự đi là được rồi, đúng lúc con có chút chuyện muốn nói với Cẩm Nguyệt, đến tối sẽ trở về.”

Tưởng Nhu nói xong liền gọi nhà hoàn đi, quận vương phi ở đằng sau nhìn chằm chằm bóng lưng của cô ta, trong lòng có chút bất an.

Những người này lại muốn âm mưu gì, Giang Lâm và Vệ Vân Chiêu không biết, không ai đến cửa, Vệ gia cũng rất thanh tịnh, Giang Lâm làm ổ ở trong thư phòng viết thoại bản mà Vệ Vân Chiêu muốn.

Vì bận nên “Hầu phủ bí văn lục” viết xong thì không viết tiếp nữa, mà lúc trước có nói mình sẽ viết một bản về Giang Cẩm Nguyệt, Giang Lâm cũng không gấp, mạch truyện của nữ chủ Tác Tinh này chắc chắn vẫn còn dài, Giang Lâm chuẩn bị gom lại nhiều thêm chút rồi viết chung.

“Sự lựa chọn giữa danh tiếng và tình thân” mà Vệ Vân Chiêu muốn tương đối gấp nên Giang Lâm viết cho hắn trước.

Vệ Vân Chiêu cũng ở thư phòng đọc sách cùng Giang Lâm, thuận tiện giúp cậu mài mực, trái lại cũng không cảm thấy đơn điệu.

Hai người ở thư phòng hồi lâu, buổi tối Giang Lâm lại kéo tiểu cô nương và tiểu nam tử hán trong nhà cùng nhau nấu cơm, chơi đùa trong viện, ồn ào đến tận đêm khuya mới ai về phòng nấy đi ngủ.

Một đêm ngon giấc.

Sau đó sáng hôm sau vừa mới tỉnh dậy, lại xảy ra chuyện.

Trên mặt của quản sự Dương của thôn trang ngoài thành vẫn mang vết thương, vừa thấy hai người đã quỳ xuống: “Đại công tử, thiếu phu nhân, xảy ra chuyện rồi!”

“Toàn bộ giống lúa đã bị phá hủy, thôn trang cũng đã chết mất mấy người.”

Trong chốc lát, mặt của Giang Lâm và Vệ Vân Chiêu đã trầm xuống, Vệ Vân Chiêu bảo Dương quản sự kể chi tiết mọi chuyện, đồng thời lại phân phó quản gia chuẩn bị xe ngựa, muốn đi đến thôn trang xem xem.

Dương quản sự nói: “Hai ngày trước chúng tôi nhìn thấy người lạ mặt đi loanh quanh thôn trang, tôi biết giống lúa này của công tử quý giá, vậy nên đã sắp xếp người ngày đêm canh gác ở bên ruộng, nhưng không ngờ vẫn xảy ra chuyện.”

Tối qua, một đám ăn mày đột nhiên xuất hiện rồi hùng hổ xông vào trong ruộng, sau khi đánh các hộ dân bị thương thì giẫm nát hoàn toàn giống lúa. Khi ông ấy muốn đưa người đến để giúp đỡ thì bị một đám người áo đen từ trên trời rơi xuống ngăn lại, những người áo đen đến lần này công phu cao hơn lần trước nhiều, mấy người bọn họ mặc dù đều đi ra từ chiến trường nhưng cũng không đấu lại được sát thủ được đặc biệt huấn luyện, chỉ chốc lát đã thiệt hại một nửa nhân số.

“Các hộ dân trong thôn sao rồi, sao lại có cả người chết?” Vệ Vân Chiêu hỏi.

Dương quản sự: “Hai người chết, còn mấy người bị thương, là bị đám ăn mày kia đánh chết tươi, người bị thương hôm nay tôi đã cho người đưa bọn họ vào thành tìm đại phu rồi.”

“Ừm, người chết thì cứ theo quy tắc cũ đưa tiền an ủi chăm sóc, một lát nữa đến hỏi phòng thu chi để lấy tiền. An táng cho họ thật tốt, cây giống thì trước mắt không cần quan tâm nữa.”

“Vâng.” Dương quản sự đồng ý, lại nói: “Đại công tử, những người này có chuẩn bị mà đến, có phải là cùng một bọn với đám người áo đen khi trước không?”

“Tám, chín phần mười.” Ánh mắt của Vệ Vân Chiêu rất lạnh lẽo: “Rốt cuộc vẫn là chậm một bước.”

Dương quản sự không biết lời này có ý nghĩa gì, Vệ Vân Chiêu cũng không giải thích, bảo ông ta đi lĩnh tiền, trở về dưỡng thương thật tốt, chuyện trong thôn tự hắn sẽ xử lý.

Dương quản sự vừa đi, Giang Lâm và Vệ Vân Chiêu đã gần như đồng thanh nói: “Ta muốn ra ngoài một chuyến.”

Mắt hai người nhìn nhau, lại đồng thanh nói một lần nữa.

Giang Lâm: “Ta đi tìm ăn mày ở trong thành.”

Vệ Vân Chiêu: “Ta đi tìm nhị hoàng tử.”

Được rồi, Giang Lâm đẩy Vệ Vân Chiêu ra ngoài, bảo Hoài Cửu chăm sóc hắn thật tốt, mình thì chắp tay sau lưng đi tìm ăn mày.

Chưa đến nỗi rất quen thuộc nhưng trước đây rốt cuộc đã nhận bao nhiêu là tiền từ Giang Lâm, bọn họ vẫn quen biết Giang Lâm, Giang Lâm rất nhanh đã hỏi được tung tích của người đứng đầu, được đưa đi gặp hắn.

Cũng không thèm hàn huyên khách sáo gì, Giang Lâm mở cửa nhìn thấy liền trực tiếp hỏi: “Tối qua các ngươi có người đến một thôn trang ở ngoài thành gây rối, còn đánh chết người?”

Đứng đầu đám ăn mày là một người đàn ông trung niên, tên là Vương Tam, hắn vạm vỡ hơn những người khác nhiều, trông cũng rất thông minh lanh lợi, Giang Lâm hỏi xong, ánh mắt của hắn quét qua xung quanh: “Hôm qua ai đã ra khỏi thành, tự mình đứng ra đi, đừng để lão tử đến bắt người, nếu không cứ cẩn thận chân chó của các ngươi!”

Ăn mày cũng có quy tắc của ăn mày, mạng sống của những người như bọn họ không đáng tiền, nếu như còn dám gây rối giết người thì chỉ cần bên trên truyền lệnh một câu, ăn mày của toàn Thịnh Kinh đều gặp tai ương.

“Là một đám người.” Giang Lâm lại nói lần nữa: “Không phải là một, hai người.”

Những người ăn mày ở xung quanh liên tục lắc đầu: “Hôm qua chúng tôi đều ở trong thành, không đi ra khỏi thành.”

“Thành này không dễ ra cũng không dễ vào, đi ra rồi thì ai mà biết khi nào mới có thể quay lại, nếu không không có gì ăn thì sẽ chết đói ở bên ngoài, chúng tôi cũng đâu có ngu đến thế.”

Những người này năm mồm mười miệng nói hôm qua đều ở đâu đó ăn xin, tất cả biểu thị không ra khỏi thành.

Vương Tam nói với Giang Lâm: “Bọn họ không dám nói dối ta đâu, có phải là nhận nhầm người rồi không?”

Giang Lâm nói: “Quản sự của thôn trang nói là ăn mày, trong thành Thịnh Kinh này còn có ăn mày nào mà không bị ngươi quản thúc chứ, bọn họ không chỉ làm người bị thương, thứ bị phá hủy còn quan trọng hơn, chuyện này ồn ào lên thì hoàng thượng cũng sẽ nổi trận lôi đình. Sẽ gây ảnh hưởng rất lớn đến các ngươi, ta hy vọng ngươi đừng giấu gì ta.”

Vương Tam cau mày, vén mái tóc lấm lem: “Đúng là vẫn còn một đám người ta không quản nổi, nhưng mà không phải là ăn mày, là lưu manh giả dạng ăn mày. Người đứng đầu là Phương Bá, dưới tay có hai, ba mươi người, đều là người tuổi trẻ sức khỏe dồi dào. Chỉ thỉnh thoảng mới đi ăn xin, phần lớn thời gian đều tìm quầy hàng nhỏ để gây phiền phức, cưỡng chế thu tiền, nói là phí bảo vệ.”

Sắc mặt của Giang Lâm không được tốt: “Đây là Thịnh Kinh, dưới chân thiên tử, bọn họ gan lớn như vậy? Còn có, mỗi ngày trên đường phố đều có nha sai tuần tra, bọn họ không quản sao?”

Vương Tam nói: “Có người báo án thì quản còn không báo án thì thôi, đám người này của Phương Bá* dối trá quá không dễ bắt, nếu như ai dám báo án thì tổn thất sẽ không chỉ có vài đồng tiền đồng mà là cả gia đình đều phải gặp tai ương, đặc biệt là những nhà có cô nương, các chủ quầy hàng đều sợ.”

(Hình như tác giả nhầm tên, raw để Vương Tam)

“Trước đây bọn họ đã làm ra những chuyện gì?” Ánh mắt của Giang Lâm dần dần nguy hiểm.

Vương Tam không ưa hành vi của đám người Phương Bá này, hắn vỗ xuống bàn: “Mẹ nó chứ, đúng là một đám súc sinh, đã hại mấy mạng người liền. Thế nhưng nha môn phế vật không tìm thấy chứng cứ, không thể kết án, đám súc sinh kia bây giờ vẫn đang ung dung tự tại.”

Vương Tam vẫn có chút phiền muộn: “Cũng do lão tử không có năng lực, nếu không thì đã giết chết đám súc sinh kia từ lâu rồi.”

Giang Lâm nghĩ, có lẽ không phải không có chứng cứ mà là phía trên còn có người.

Giang Lâm hỏi: “Người rất giỏi nghe ngóng tin tức giống như Phương Bá hoặc là giám thị người khác sao?”

“Đó chính là điểm mạnh của chúng tôi, cái đám mật thám Thịnh Kinh còn không phải là mua thông tin từ chỗ chúng tôi hay sao.” Nói đến đây, Vương Tam vẫn có chút tự hào.

Thế là mười phần được tám, chín, đám người Phương Bá thu phí bảo kê, có lẽ tin tức sẽ nhận được nhanh hơn, dù sao thủ đoạn của họ cũng rất cứng rắn.

Giang Lâm móc ra một thỏi bạc đưa cho Vương Tam: “Đưa ta đi tìm Phương Bá.”

Vương Tam nhận lấy thỏi bạc, khuôn mặt tràn đầy sự vui vẻ, nhưng mà nghe đi tìm Phương Bá thì có chút do dự” “Tiểu công tử, cậu da mỏng thịt mềm như thế, cậu mà đi thì khác gì đưa mình vào miệng cọp, đám súc sinh đó ngay cả đàn ông cũng chà đạp.”

“Không sao cả, hắn dám động vào ta, Vệ Vân Chiêu sẽ băm hắn thành nhiều mảnh.”

Vương Tam nghe thấy ba chữ Vệ Vân Chiêu, sắc mặt liền thay đổi, nhưng mà mặt đen quá nên không nhìn rõ lắm.

Vương Tam rề rà đứng lên: “Nể mặt mũi của Vệ tướng quân, lão tử sẽ đi cùng cậu một chuyến.” Vương Tam còn phân phó đi gọi thêm người về nữa, rõ thái độ muốn kéo bè kéo lũ đi đánh nhau.

Giang Lâm cản hắn lại: “Ta cho rằng ngươi chắc biết thân phận của ta.” Dù sao thì trước đây cũng từng mời thủ hạ của hắn làm việc.

Vương Tam gãi đầu không nói gì, rõ ràng hắn kính trọng Vệ Vân Chiêu nhưng lại không coi trọng Giang Lâm đại thiếu gia Hầu phủ.

“Ngươi biết, Phương Bá cũng biết, đặc biệt là tối qua hắn còn có thể đã làm chuyện trái với lương tâm.”

Vương Tam dẫn thêm hai người nữa rồi đưa Giang Lâm đi tìm Phương Bá.

Nơi ở của Phương Bá khá kín đáo, đi một lúc lâu mới đến, Vương Tam chỉ vào sân rồi nói với Giang Lâm: “Những thủ hạ của hắn bình thường đều ở đây, lúc này vẫn còn sớm, Phương Bá chắc vẫn chưa ra ngoài.”

Vương Tam cũng không gõ cửa mà trực tiếp đẩy cửa đi vào trong, trong sân chỉ có ba, năm ngươi, mặc quần áo màu xám đầy miếng vá, hoặc ngồi xổm hoặc đứng gặm màn thẩu, vừa nhìn thấy Vương Tam đã đến vây quanh.

“Ô, Vương Tam Nhi, khách hiếm thấy nha, dám đưa hai tiểu lâu la đến địa bàn của bọn ta, đến để chịu đòn hả?”

Có người nhìn thấy Giang Lâm ở phía sau Vương Tam thì đưa tay ra muốn sờ mặt: “Vương Tam Nhi, nhìn không ra, vậy mà thu được một tên tiểu bạch kiểm xinh đẹp như vậy, đây là đưa đến để hiếu kính với lão đại bọn ta…… a!!”

Lời còn chưa nói xong, một tiếng kêu thảm đã vang lên trước.

Cái tay đưa ra còn chưa động đến thì Giang Lâm đã ra tay, nắm lấy cái tay đang đưa qua của người này, vặn một phát, trực tiếp bẻ gãy cổ tay.

Giang Lâm lại nâng chân lên, đạp người đó ra xa.

Mấy người khác vẫn còn đang xem kịch vui thì chốc lát đã trở nên nghiêm túc, cảnh cáo nhìn Giang Lâm: “Ngươi là ai, dám đến địa bàn của Phương Bá chúng ta ngang ngược?”

Sau đó lại có người hỏi Vương Tam: “Vương Tam, ngươi không muốn lăn lộn nữa à, dám đưa người đến cửa để gây chuyện, ngươi có tin Phương Bá chúng ta ra tay là có thể lấy mạng chó của ngươi không!”

Giang Lâm trực tiếp hơn, không nói lời nào, nhấc chân đá tất cả ngã xuống đất.

Ánh mắt lạnh lùng quét qua những người này, Giang Lâm trực tiếp đi vào bên trong, một chân đá mở cửa phòng.

Phương Bá vẫn còn đang nằm ở trên giường, trái ôm phải ấp, mỗi nữ tử trẻ tuổi chỉ mặc chiếc yếm mỏng.

Giang Lâm quay đầu hỏi Vương Tam: “Có đao không?”

Vương Tam tất nhiên cũng không ngờ Giang Lâm lại có thể đánh như vậy, Giang Lâm vừa hỏi đao thì hắn liền cảm thấy Giang Lâm muốn chém Phương Bá.

Giết người suy cho cùng cũng là chuyện lớn, cho dù Phương Bá có là một súc sinh chết cũng không hết tội, Vương Tam khuyên giải: “Hay là hỏi rõ trước đã, nhỡ may không phải là người được Phương Bá sắp xếp thì sao.”

Giang Lâm cười: “Ngươi nghĩ gì vậy, ta không định giết hắn, chỉ là muốn thiến hắn mà thôi, có đao không?”

Nghe thấy câu muốn thiến hắn nhẹ như không của Giang Lâm, đám người Vương Tam cảm thấy lạnh sống lưng, cũng có chút đau.

Hắn không có đao nhưng trên người của một tên ăn mày đi cùng có một chiếc chủy thủ nhỏ, không biết nhặt được ở đâu, đã gỉ không ra hình gì nữa.

Giang Lâm nhìn chằm chằm chiếc chủy thủ đầy gỉ sắt này, cảm thấy tên ăn mày này còn tàn nhẫn hơn cả cậu, ít nhất thì cậu muốn một đao cắt phăng còn tên này có lại muốn khiến Phương Bá đau đớn tột cùng.

Các cậu vào cửa gây động tĩnh không nhỏ, thủ hạ của Phương Bá ôm lấy chỗ đau bò dậy đi đến cửa thì nghe thấy Giang lâm muốn thiến lão đại của bọn họ, mà hai cô nương bị giật mình tỉnh giấc ở trên giường bị dọa sợ co rúm lại ở góc giường.

Đương sự Phương Bá này thức dậy muộn nhất, lúc hắn mở mắt thì Giang Lâm đã cầm chủy thủ đến bên giường.

Phương Bá kinh ngạc: “Ngươi là ai, ngươi muốn làm gì?”

Thủ hạ của Phương Bá ở ngoài cửa hô lên: “Lão đại, hắn hắn hắn, hắn muốn thiến người.”

Phương Bá gần như duỗi tay che lại đũng quần trong vô thức.

Giang lâm cong môi, quăn chủy thủ lên đổi tay cầm, sau đó vừa nhanh vừa mạnh mẽ cắm chủy thủ vào giữa hai chân của Phương Bá, chỉ cách một chút với nơi mà tay hắn ta che lại.

Cây chủy thủ kia dù gỉ sắt vẫn có thể đâm xuyên qua chăn và quần, cắm trên giường, có thể thấy được sức lực của Giang Lâm lớn đến cỡ nào.

Hai tiểu cô nương thét chói tai, bị dọa cho hốt hoảng lăn xuống giường rồi tháo chạy, quần áo vẫn chưa kịp mặc.

Bản thân Phương Bá cũng mồ hôi lạnh đầy người, trán ướt đẫm mồ hôi.

Giang Lâm không rút chủy thủ ra, hai tay khoanh trước ngực, tự giới thiệu: “Ta là Giang Lâm, trước đây là đại thiếu gia của An Dương Hầu Phủ, bây giờ là nam nhân của Vệ Vân Chiêu.”

Phương Bá thở hồng hộc, cẩn thận nhìn Giang Lâm: “Ngươi… muốn làm gì?”

“Thiến ngươi.” Giang Lâm trả lời.

Phương Bá không tin: “Chúng ta không thù không oán.”

Giang Lâm giơ tay ra chỉ vào chiếc ghế, Vương Tam rất có mắt nhìn nên đã chuyển đến cho cậu, còn lấy quần áo bẩn của mình để lau mặt ghế mới đưa Giang Lâm ngồi.

Giang Lâm: “…” Không cần niềm nở thế đâu.

Cậu có chút ngồi không yên.

Nhưng lúc giả bộ thì nhất định phải diễn sâu, Giang Lâm vẫn ngồi xuống, dựa vào lưng ghế, rồi vắt chéo chân.

Cậu nói: “Tối qua, thôn trang của ta ở ngoài thành đã xảy ra chuyện, ngươi nói xem đây có tính là có thù không?”

Ánh mắt của Phương Bá lóe lên rồi lập tức phủ nhận: “Chuyện này thì liên quan gì đến ta, Giang thiếu gia, mặc dù thân phận của ngươi tôn quý nhưng cũng không thể tùy tiện vu oan người khác được.”

“Phương Bá ta đã trà trộn ở Thịnh Kinh nhiều năm, trước giờ dám làm dám chịu, thôn trang nào đó xảy ra chuyện rồi còn giết người, ta đều không biết.”

Cũng vào lúc này, một tên nam nhân giả dạng ăn mày thở hổn hển chạy vào sân: “Mịa nó, đại ca, thứ chó má ở cổng thành kia không cho huynh đệ vào trong thành, ta đã phí nhiều sức lực mới…”

Hắn đi đến cửa, Giang Lâm đột nhiên rút chiếc chủy thủ vẫn cắm trên giường lên, trực tiếp bay ra phía cửa, xoẹt qua tóc mai của người đi vào kia rồi cắm trên khung cửa ở đằng sau hắn.

Chỉ trong chớp mắt.

Chủy thủ bay qua đó, giọng nói bỗng im bặt, ngay cả người cũng vì kinh sợ mà chân mềm nhũn quỳ trên đất.

Ai mà ngờ được bị vả mặt lại trùng hợp đến nhanh thế chứ?

Giang Lâm quay đầu, nhìn Phương Bá ở trên giường: “Ngươi xem đi, người làm chứng này không phải đến rồi sao?”

Giang Lâm ân cần hỏi: “Phương Bá, mặt của ngươi có đau hay không?”

Phương Bá nhìn thủ hạ bị dọa quỳ trên đất, hung hăng mắng đồ đần độn, không có đầu óc, còn mù nữa, lại trở về đúng lúc gặp Giang Lâm để cậu nghe thấy những lời này.

Phương Bá vẫn muốn đùa cợt với Giang Lâm, Giang Lâm lạnh lùng nhìn hắn ta: “Phương Bá, chủ tử của ngươi lần này không bảo vệ nổi ngươi rồi, trừ phi hắn muốn cùng chôn với ngươi!”

Phương Bá sợ hãi, lời này của Giang Lâm nghe không giống như nói đùa.

Hắn ta cố gắng duy trì sự bình tĩnh: “Giang thiếu gia cứ nói đùa, Phương Bá ta đã lăn lộn ở Thịnh Kinh có tiếng tăm, ngươi ra ngoài mà nghe ngóng, Thịnh Kinh này đám dân thường có mấy người dám đắc tội với ta, ai có thể làm chủ tử của Phương Bá ta được?”

Giang Lâm bảo Vương Tam lấy chủy thủ về cho cậu, cầm chơi ở trong tay: “Nhiệm vụ mà chủ tử của ngươi giao cho là phá hủy cây giống ở trong ruộng, nhưng các ngươi không nên động đến mạng người, bởi vì ta sẽ truy cứu đấy.”

“Phương Bá, chuyện mà ngươi và thủ hạ của mình đã phạm sai lầm, chủ tử của ngươi cũng không chịu trách nhiệm nổi đâu, bây giờ ta giết chết ngươi thì ngược lại chủ tử của ngươi còn cảm ơn ta đấy.”

Giang Lâm cầm chủy thủ vỗ lên mặt của Phương Bá: “Nhưng ta biết, ngươi sợ chết, đám thủ hạ này của ngươi cũng sợ, các ngươi sẽ không chết, vậy nên cứ đợi chủ tử của ngươi đến để diệt khẩu đi.”

“Chắc hẳn bây giờ chủ tử của ngươi đã biết chuyện ta đến tìm ngươi rồi.”

Giang Lâm đứng dậy đi ra ngoài, tiểu ăn mày mà Vương Tam đưa đến chạy ra ngoài nhìn, bị dọa sợ chạy về lại phòng: “Mẹ ôi, trên nóc nhà có người.”

Vương Tam vừa nghe được cũng thò đầu ra nhìn, phát hiện trên nóc nhà không chỉ có người mà còn cầm cung, dường như người ở trong phòng này chỉ cần bước ra ngoài một bước là có thể lập tức bị bắn chết vậy.

“Giang, Giang thiếu gia, bây giờ phải làm sao, chúng ta không ra được.”

Giang Lâm đứng ở cửa nhìn quét qua nóc nhà, đối phương che mặt, ánh mắt sắc bén.

“Hắn sẽ không ra tay với chúng ta đâu, đi thôi.” Giang Lâm cứ nghênh ngang như thế đi vào trong sân. 

Mấy người Vương Tam thấp thỏm đi đằng sau cậu nhưng mãi đến lúc đi đến cửa, cung của đối phương vẫn không rơi xuống, mới nặng nề thở ra một hơi.

Hai người ăn mày mà Vương Tam đưa đến sùng bái nhìn Giưng Lâm, Vương Tam cũng không khác, hắn hỏi: “Giang thiếu gia, sao ngươi lại biết hắn sẽ không ra tay với chúng ta?”

Giang Lâm chỉ vào mình: “Chính xác mà nói thì chắc là sẽ không ra tay với ta.”

“Bởi vì chủ tử của bọn họ không có tự tin sau khi giết chết ta thì có thể giết chết Vệ Vân Chiêu, nếu không…”

Toàn bộ những thứ bẩn thỉu giấu ở dưới đáy đều sẽ nổi lên trên bề mặt.

__________

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play