Ánh đèn sàn đấu rực sáng, mái nhà cao bao phủ phân nửa sàn đấu, trên sàn là hai người đàn ông để trần nửa thân trên đang đánh nhau, máu và tiếng gào thét khiến adrenalin tăng cao, tên của hai người trên đài được rống lên hết lần này đến lần khác, thậm chí có cả người xem muốn nhào lên chung vui, hiện trường vô cùng hỗn loạn.
Cao hơn khán đài bình thường có một hàng ghế VIP, rèm cửa được mở phân nửa, ngồi bên trong sẽ yên tĩnh hơn bên ngoài.
"Làm gì!?" Bách Sương gào vào mặt Văn Tranh: "Em bị ngu hay gì mà mưa không biết bung dù? Còn có tắm một cái rồi hãy đến chết hả!?"
Văn Tranh im lặng không nói gì, hắn khó hiểu nhìn Văn Tranh: "Làm sao? Thất tình à?" Dứt lời, lập tức chuyển sang giọng dịu dàng thương hại: "Yêu đương khi nào thế sao không nói với ba...."
"Im đi." Văn Tranh bực bội ngồi xuống sofa, quần áo ướt chèm nhẹp kéo cái sofa hoa lệ ướt theo.
Bách Sương giận mà không dám nói gì, nhịn nửa ngày mới nói: "Muốn em tắm em không chịu, muốn em nói em cũng không nói, rốt cuộc em muốn cái gì?"
"....." Văn Tranh hít sâu một hơi "Tôi tìm được manh mối ba mẹ để lại rồi."
"Cái gì?" Bách Sương hết hồn, ngồi ngay ngắn lại "Cái mớ ba mươi mười lăm hai tư kia?"
"Đúng vậy."
Văn Tranh hồi còn trẻ lần nào rảnh rỗi cũng lấy mật mã kia ra xem, nhiều đến mức bạn bè thân thiết ai cũng biết.
Khi anh nhìn thấy tờ giấy ấy, trong lòng vừa chua xót vừa mờ mịt lại rối rắm, cứ như có một ngọn lửa trong cơ thể, cứ va chỗ này đụng chỗ kia hòng tìm đường ra, cho nên anh mới không thèm cầm gì theo ra thẳng cửa. Tắm mưa nửa ngày trời cũng không biết nên đi nơi nào, cuối cùng lại đến chỗ của Bách Sương.
"Tôi nuôi mèo, nó làm vỡ cục rubik mẹ mua cho tôi." Văn Tranh giải thích: "Kết quả tờ giấy này được giấu trong cục rubik, tôi không biết mẹ nhét nó ở chỗ nào trong cục rubik, càng không biết làm sao mẹ có thể nhét vào được."
Vừa nói anh vừa dùng khăn giấy trên bàn lau tay, sau đó mới vói vào túi trong áo khoác, cầm tờ giấy nhỏ nhăn dúm dó kia ra, để lên bàn.
Bách Sương cầm lấy, vừa mở ra, đã nhướn mày: "Là thơ?......Đom đóm sáng bừng đâu phải lửa......A."
Văn Tranh hồi nhỏ rất thích chơi rubik, anh thông minh, nhớ kỹ từng công thức một, thậm chí còn lấy ra khoe với mấy bạn nhỏ cùng tuổi để tụi nó dùng ánh mắt sùng bái nhìn mình. Cục rubik này từ lúc mới mua về đến giờ anh đã chơi qua rất nhiều lần, nhưng không có nhớ mình đã từng tháo nó ra lần nào chưa, chỉ biết nếu giải được cả sáu mặt rồi, chính giữa cục rubik sẽ lạch cạch vài tiếng, còn phát sáng, phát ra câu "Cậu giỏi quá" bằng giọng máy.
"Không tắm cũng lau tóc trước đã." Gọi người phục vụ đến, Bách Sương vứt khăn tắm cho Văn Tranh "Cho nên, mẹ em nhét tờ giấy này trong món đồ chơi cứng nhất nhà em, ý là để em giải nó xong là có thể nhìn thấy gợi ý?"
Văn Tranh trùm khăn lên đầu, nôn nóng lau lau: "Không biết. Nhưng lớp màu bên ngoài cục rubik không kháng lửa, sau khi hoả hoạn xong đều đen lại, không thể chơi được nữa. Cái gì mà đồ chơi chống cháy chứ......từ lần đó trở đi em không chơi nó nữa, cứ đặt đấy thôi."
Trận đánh trên sàn đến hồi cao trào, người đeo đai lưng đỏ bắt được thời cơ, đánh vào xương sườn người đeo đai lưng xanh lam, đập đối phương bay thẳng ra biên sàn đấu, ầm một tiếng, khán đài lập tức vang lên tiếng hoan hô ầm ĩ kèm vài tiếng mắng.
Keng keng keng "Người thắng — đai đỏ Houston!"
Bách Sương trả tờ giấy về, gác chân lên tay vịn sofa, biểu cảm thản nhiên: "Có gì đâu mà rối, em phải vui mới đúng chứ? Nhiều năm như vậy rồi, cuối cùng vẫn tìm được, thế chẳng phải có hy vọng gỡ mật mã sao? Tăng thêm đồ ăn cho mèo của em đi."
"Từ từ." Hắn nói "Không phải nó mang tiếng là đồ chơi cứng nhất hả?"
Văn Tranh nhắm mắt, tức giận đấm lên bàn: "Mèo đập vỡ. Mẹ nó."
"....." Bách Sương gào vào mặt anh "Em điên à! Phá một món đồ chơi thôi mà, còn là thứ không chơi được nữa chứ, không chỉ thế còn dễ phá hư như vậy, mèo nhà em lập công rồi, thế mà em còn ghét nó?"
Hắn đá vào chân chiếc ghế Văn Tranh đang ngồi "Đứng lên! Đi tắm! Mụ mị đầu óc hết cả rồi."
Văn Tranh vẫn bình tĩnh, đứng lên nói: "Tôi đánh một trận, đánh xong rồi tắm."
Bách Sương bảo giám đốc dẫn anh xuống. Hắn đứng sau lưng anh hô lớn: "Kiềm chế chút, đừng đánh chết người ta!"
Kẻ thần bí [Mặt Nạ A] là vua của đấu trường ngầm này, hành tung không rõ. Mỗi khi sắp biến mất trong ký ức người khác, sẽ xuất hiện lại một cách thần kỳ để chấm dứt chuỗi ngày không đối thủ của mấy người mới kiêu ngạo.
Văn Tranh đeo mặt nạ kiểu mới lên, gương mặt người trong gương lập tức thay đổi thành gương mặt đặc trưng của người qua đường, thỉnh thoảng sẽ loé loé vài tia sáng bạc, đây là bằng chứng của việc đeo mặt nạ.
Người chiến thắng kia nghỉ ngơi nửa tiếng, đang trong lúc nhiệt huyết chưa lui mà tự tin cũng chưa biến mất. Bên tai lại truyền đến đợt tiếng gào thét mới, gã ngẩng đầu, dùng ánh mắt hung ác như thú hoang, nhìn chằm chằm người vừa bước lên sàn đấu.
"Mặt Nạ A!" Bên dưới khán đài có người hô to, theo sau đó là đủ loại tiếng hò hét khác nhau, hưng phấn có, hào hứng có, thậm chí còn không có ít người đứng dậy, gào thét tên anh đến khàn cả giọng.
Người chiến thắng nheo mắt, đánh giá người trước mặt. Vóc người cao gầy, trọng lượng không đủ, không luyện tập đến mức nổi cơ bắp, chỉ vừa đủ, nhìn lướt qua thật sự không đáng chú ý.
Thế thôi? Còn kẻ thần bí? Gạt con nít à.
Người chiến thắng cười nhạo một tiếng, cầm chai nước xối thẳng lên đầu mình, đứng lên, bày thế: "Đến đây!"
Mặt Nạ A tiến lên vài bước, trong mắt gã bây giờ là hình ảnh đối phương vọt lại tấn công xương sườn của gã, sau đó móc chân gã. Kịch bản tiêu chuẩn, gương mặt người đeo đai lưng đỏ đầy vẻ đắc thắc, chờ đến khi đối phương nhấc chân, trọng tâm thay đổi gã sẽ thụi thật mạnh vào xương sườn lộ ra của anh ta!
"Rắc."
Khuỷu tay bị bẻ ngược ra sau, không tài nào thoát ra được, người đeo đai lưng đỏ ngây người nửa giây, nơi bị giữ chặt phát tín hiệu đau đớn đến cho đại não, tiếp theo là trời đất đảo lộn, gã bị người kia nhấc lên, vứt thẳng xuống đất!
"A ——–" Khán đài sôi trào, khán giả cuồng nhiệt hò hét điên cuồng. Nhuệ khí của người đeo đai lưng đỏ chưa tan, đột nhiên bật lên, lại so chiêu tiếp với Mặt Nạ A.
Mồ hôi lấp lánh dưới ánh đèn, tầm mắt đong đưa. Văn Tranh đón đòn, đánh vào điểm yếu, lại né mấy cú đấm vọt về phía mình, tất cả đều khiến bản năng anh vui sướng.
Đối thủ cũng không mạnh, nhưng anh vẫn hưng phấn, xả ra, xả hết ra, xả tất cả những thứ anh tích tụ lại, nắm đấm của anh hôn lên da thịt đối phương, lỗ tai hoàn toàn không nghe thấy tiếng rống đau đớn của đối phương, chỉ nghe thấy tiếng tim đập của bản thân mình.
Đạo lý ai cũng hiểu, nhưng cảm xúc không phải thứ có thể dùng đạo lý để nói. Tội phạm giết người biết giết người phải đền mạng sao? Người thích tức giận biết tức giận hại thân sao? Anh biết một món đồ chơi đã sớm vô dụng hỏng thì thôi không?
Biết.
"A!" Trong mắt đột nhiên xuất hiện một đôi mắt sợ hãi, Văn Tranh chợt tỉnh lại, nắm đấm lệch đi, sượt qua lỗ tai người đàn ông, đấm thẳng xuống đất.
Tiếng hít thở dồn dập đến mức tự bản thân anh cũng thấy mình quá ồn ào, tiếng hô đai xanh lam chiến thắng và tiếng hò hét của khán giả bên dưới khán đài vọt đến như thuỷ triều.
Anh đứng thẳng dậy.
Về xin lỗi Đại Hắc đi thôi.
Văn Tranh xoay người rời đi, không ai dám ngăn cản anh. Đi thẳng đến hậu trường, anh cởi quần áo trên người, vào phòng tắm mở nước nóng.
"Sướng?" Giọng Bách Sương vang lên bên ngoài, trong phòng tắm hơi nước lượn lờ, và cả tiếng lộp bộp của mấy giọt nước nặng trĩu va phải sàn nhà.
"Ừ. Tôi về."
"Em xem em kìa, người trẻ tuổi lúc nào cũng lửa cháy hừng hực, trước đó anh gọi em mấy lần em không đến, lần này không phải cũng phải đến xả hết ra sao?" Bách Sương tấm tắc "Lần sau anh đây kêu cưng cưng còn dám không đến sao?"
"....Dám." Văn Tranh trần trụi với thiên nhiên thả tim cho Trái Đất đi ra, cầm khăn tắm Bách Sương chuyền đến: "Được rồi tôi không sao, anh có thể đi."
Bách Sương nheo mắt cười như hồ ly: "Ai nha, cứ như nữ chính phim thần tượng tắm nước mưa cho đã rồi đến tìm anh, giờ thấy ngại rồi?"
"..............."
Bách Sương lười biếng dựa tường: "Nhưng mà con mèo nhà em đấy.....anh cảm thấy em nên chuẩn bị tâm lý trước đi là vừa."
Văn Tranh mặc quần áo Bách Sương cầm đến cho mình, ngón tay cài nút dừng lại: "Cái gì?"
"Dã tính mười phần?" Bách Sương: "Dung Thành là thành phố thì không nói, mấy thành phố nhỏ bên cạnh, tuy bây giờ vẫn còn mèo hoang, nhưng rất ít. Người yêu cũ của anh là thành viên trong hiệp hội yêu mèo, chuyên môn chui vào mấy nơi khỉ ho cò gáy để nghiên cứu mèo hoang."
Văn Tranh im lặng lắng nghe.
"Mèo thú cưng bây giờ đã trải qua vô số lần huấn luyện, khác hoàn toàn với mèo hoang chính gốc. Người yêu cũ của anh có nói mấy con mèo hoang đó không thể thuần hóa được, lúc nào cũng hướng về tự do, nếu ép buộc nuôi nhốt trong lồng hoặc trong nhà, nó sẽ phá đồ đạc."
Văn Tranh lại không vui, Bách Sương nhún vai: "Tuy con mèo kia của em không giống mèo hoang, nhưng xem hành động của nó kìa......nói có sách mách có chứng, em trừng anh làm gì?.....Mèo cưng ngoan ngoãn thì không nuôi, cứ nhất định phải nhặt một con không rõ lai lịch, nhưng em nuôi thì nuôi, đừng có tức lên thì đánh nó đấy."
Văn Tranh tức giận nói: "Mấy người nghĩ cái gì vậy, sao tôi có thể đánh nó được!?"
Văn Tranh cứ mắng, đối phương ừ ừ vài cái tỏ vẻ đã nghe. Trước khi đi, Văn Tranh cầm dù, nói: "Cảm ơn, có gì tôi mang bánh Đặng Phác Ngọc làm đến cho anh."
"Được á được á." Bách Sương vui vẻ nói: "Tiểu Ngọc đáng yêu hơn em nhiều, gãy răng vì ẻm anh cũng vừa lòng nguyện ý ~"
"....Đi đây."
Bách Sương gọi xe cho anh, chưa được vài phút đã đến Ngô Đồng Viên. Văn Tranh im lặng đứng trước cửa nhà.
Trước sau gì cũng phải đối mặt, không sớm thì muộn.
Đại Hắc chỉ là mèo mà thôi, nó biết gì đâu chứ? Đây là bản năng của nó mà thôi, thích đẩy ly, thích co thành một cục ngủ ngon lành, thích liếm chân. Mấy cái gây chuyện này đều dùng tiêu chuẩn của con người mà xem, có trách cũng tự trách anh không chịu khóa kỹ cửa phòng ngủ.
Huống chi, anh còn tình cờ tìm được gợi ý rất quan trọng.
Văn Tranh càng nghĩ càng giận bản thân mình, sau đó nhớ đến chuyện Đại Hắc đến giờ này vẫn chưa ăn tối, đói thì sao bây giờ?
Đây cửa ra, Văn Tranh lên tiếng: "Đại Hắc?"
"Bây giờ là 9:40 PM, vì sức khỏe của ngài, xin....."
Vỗ lên tường một cái, trong nhà lập tức yên tĩnh lại. Mèo không xuất hiện, Văn Tranh hơi thấp thỏm đổi giày. Lại hô thêm vài tiếng, bèn vào phòng ngủ, thấy Đại Hắc nằm trên giường hắn chẳng thèm ngẩng đầu, ngay chính giữa giường, quay đít ra cửa.
Tai mèo lắc qua lắc lại, đây là cố ý tỏ vẻ mình không nghe.
Văn Tranh do dự một chút: "Thật xin lỗi, đói không?"
Đại Hắc ngẩng đầu lên.
Văn Tranh thở phào nhẹ nhõm, vào bếp nấu gà băm nhuyễn xào. Cách làm khác gà viên, nước sốt cũng nhiều hơn, còn bỏ thêm vào một cái lòng đỏ trứng luộc xắt nhỏ.
Lúc ra ngoài Đại Hắc đã chờ sẵn trên bàn, Văn Tranh càng áy náy hơn.
Mèo không thèm dỗi anh luôn, chắc chắn là rất đói.
TV không mở, bữa ăn giữa một người một mèo rất yên tĩnh. Đầu lưỡi hồng hào của Đại Hắc cuốn lên cuốn xuống, Văn Tranh nhìn một hồi, dần dần dừng tay ăn lại.
"Nói chung vẫn phải cảm ơn mày." Giọng Văn Tranh hơi khàn "Tuy gây chuyện, nhưng rắc rối mày gây ra lại mang đến cho tao một bất ngờ, hơn nữa tờ giấy vẫn quan trọng hơn."
Đại Hắc vẫy đuôi, liếm liếm mũi, tiếp tục cắm mặt ăn.
"Sẽ không đánh mày nữa." Văn Tranh bảo đảm xong, muốn thử giơ tay sờ đầu mèo, nhưng bị né.
Buồn.
Còn phải dỗ rất lâu.
Ngày hôm nay trôi qua rất nhanh, Văn Tranh thật sự không còn sức mở game lên chơi nữa. Cầm tờ giấy nằm vật ra giường. Có manh mối rồi, câu đố chắc chắn sẽ bị giải sớm thôi, chờ nhiều năm thế rồi chờ thêm vài ngày nữa cũng không sao, Văn Tranh cũng không sốt ruột lắm.
"Đom đóm sáng bừng đâu phải lửa, móc sen tròn lẳn khó lầm châu." Anh lẩm nhẩm một lần, ý của nó là gì? Muốn nói cho anh cái gì?
Bà Lưu khi học đại học lần hai quyết định học chuyên ngành ngôn ngữ tiếng Trung, thích mấy bài thơ cổ giống thế này. Câu thơ này từ bài << Phóng Ngôn Kỳ 1 >> của Bạch Cư Dị, nếu xét nghĩa đen, đại khái là nói mọi người, đừng nhìn mặt mà bắt hình dong, đừng để biểu hiện giả dối đánh lừa, phải nhìn mọi việc qua bản chất của nó.
Văn Tranh cân nhắc một lát, cảm thấy đầu hơi nặng, cuối cùng mơ màng ngủ mất.
Hệ thống quản gia tắt đèn, còn mở đèn ngủ hình ngân hà lên, đến tận nửa đêm, Văn Tranh gian nan mở to mắt, sờ sờ trán, chống người ngồi dậy.
Đi bên bờ sông, làm sao có thể không ướt giày, anh sốt rồi.
Nhiều năm rồi Văn Tranh không bệnh, khó chịu đến mức không tin được. Đầu óc như một mớ bùn nhão, cử động chút xíu đã quay quay, đau nhức cả người, hô hấp nóng hổi. Thuốc trong phòng khách, anh vừa thở gấp vừa vịnh tường ra ngoài lấy nước.
Lúc ra ngoài mém nữa đã vấp té, là Đại Hắc, bây giờ còn đang ngẩng đầu nhìn anh.
"....Ngoan." Văn Tranh bây giờ không có sức dỗ nó, cả người nóng ran, anh uống thuốc xong lập tức về giường nằm. Trước khi ý thức biến mất, góc giường lõm xuống, Đại Hắc đi như đi catwalk, chậm rãi chui vào lòng anh, meo một tiếng hết sức quý phái.
Thật sự là meo.
Cái đầu đang đau như búa bổ của Văn Tranh nghĩ, mèo của anh bị tráo rồi!?
Đại Hắc dẫm dẫm tại chỗ mấy cái, co thành một cục, nằm lồng ngực của anh, vừa vặn nằm kế bên lồng ngực lên xuống không đều của Văn Tranh. Tim Văn Tranh thịch một tiếng, cảm giác tê dại và xót xa bò khắp cơ thể theo nhiệt độ.
Duỗi tay ôm Đại Hắc vào lòng, cảm nhận ấm áp lông xù xù mang lại. Cộng với âm thanh hô hấp của mèo, bụng lên xuống nhịp nhàng, vừa mềm mại vừa bình yên.
Văn Tranh nhắm mắt, nghĩ thầm, Đại Hắc quả là con mèo đáng yêu nhất thế giới.
Hậu trường nhỏ:
Tranh Tranh: Tôi còn chưa làm gì mà sao xong chuyện rồi vậy (hoang mang)
Đại Hắc: Đồ nhân loại yếu ớt!!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT