Ngày thứ hai sau khi ăn sáng xong, Đỗ Cẩm Ninh mang truyện hôm qua ra sao chép thành mấy bản và sau hai ngày mới xong. Một ngày nọ, Đỗ Cẩm Ninh hỏi Trần thị "Mẫu thân, người đã đi vào trong huyện bao giờ chưa"
"Trong huyện?" Trên mặt Trần thị hiện ra sự hoài niệm sau đó lại chuyển thành ảm đạm "Ngày trước lúc cha ngươi còn sống, ta hay đi rất nhiều, sau khi ông ấy không còn nữa thì ta cũng chưa lên lại lần nào".
Nhìn thấy Đỗ Cẩm Ninh khiến cho Trần thị nhớ lại những kỷ niệm không vui, Đỗ Phương Linh liền trừng mắt nhìn nàng "Hỏi cái gì mà hỏi? Nương đã vất vả cả một ngày rồi mà ngươi còn không để cho Người nghỉ ngơi sao?"
Trần thị vội mắng Đỗ Phương Linh "Sao ngươi lại lườm đệ đệ của ngươi, ngươi là tỷ tỷ của hắn mà không biết nhường nhịn hắn một chút à". Đỗ Phương Linh không vui quay đầu đi ra ngoài, Trần thị đang muốn an ủi Đỗ Cẩm Ninh thì nàng cười nói "Mẫu thân, đừng lo, ta biết tam tỷ đau lòng cho người lên mới vậy".
"Ngươi còn hiểu chuyện hơn tam tỷ của ngươi. Mà ngươi hỏi chuyện trong huyện làm gì?" Trần thị cười nói.
Đỗ Cẩm Ninh đi ra đóng cửa vào rồi nói nhỏ với Trần thị "Mẫu thân, ta viết một cuốn tiểu thuyết, muốn cầm vào trong huyện để bán cho hiệu sách". Ở Trong trí nhớ của Đỗ Cẩm Ninh muốn đi lên huyện cần thời gian là một ngày nên nàng không thể giấu Trần thị được.
"Cái gì, đây là ngươi viết hay sao?", Trần thị kinh ngạc nhìn chằm chằm vào hai tờ giấy. Đỗ Cẩm Ninh sợ Trần thị hoài nghi bèn lôi ba cuốn sách từ dưới gối ra "Đây là sách ông bác cho ta, bình thường ta hay đi học đường nghe trộm các thầy giáo giảng bài nên cũng biết một ít chữ".
Vì dời đi lực chú ý của Trần thị, nàng lại tiếp tục nói "Mẫu thân, ta không muốn người tiếp tục vất vả, nếu chúng ta có tiền trong tay thì có thể cải thiện cuộc sống và người cũng không cần phải đi làm công cho người khác nữa".
Quả nhiên, sau khi Trần thị nghe thấy lời nàng nói, nước mắt chảy dài ra, nàng sờ đầu Đỗ Cẩm Ninh "Ngươi là một đứa bé ngoan".
"Mẫu thân, hay để ta đọc cho người nghe chuyện xưa ta viết, xem có bán được tiền không nhé".
"Ngươi đừng coi thường ta, mẫu thân có biết chữ"
"Mẫu thân người biết chữ ư?" Đỗ Cẩm Ninh ngạc nhiên
"Đúng vậy, là phụ thân ngươi dạy cho ta" Trần thị nói thần sắc có chút buồn bã, nhắc tới vong phu Trần thị vốn đang thấy thương cảm nhưng nhìn thấy ánh mắt sùng kính của Đỗ Cẩm Ninh nàng lại bật cười "Đây là chuyện nhỏ thôi mà".
Sau khi đọc xong hai trang giấy Trần thị nhìn Đỗ Cẩm Ninh kinh ngạc hỏi "Ninh nhi, ngươi nói thật với mẫu thân, truyện này thật sự là do ngươi viết?".
Đỗ Cẩm Ninh sớm đã chuẩn bị trấn định gật đầu, sau đó nghi hoặc hỏi "Sao vậy mẫu thân, có phải con viết không tốt hay những chữ đó đã bị viết sai?"
Trần thị cầm lấy tay Đỗ Cẩm Ninh kích động nói "Ngươi viết rất tốt, chữ cũng rất đẹp.."
Được rồi, ngươi chăm sóc bản thân cho tốt, đợi khi khỏe lại mẫu thân sẽ dẫn ngươi lên huyện bán sách. Hai ngày nhanh chóng trôi qua, Trần thị gọi Đỗ Cẩm Ninh dậy từ sáng sớm lấy cớ là đi ra ngoài đồng nhưng thực chất là đi lên huyện thành cách Đào hoa thôn mười hai dặm, khi hai người đi đến trong huyện đã là gần giữa trưa.
Trần thị móc ra một cái bánh ngô đưa cho Đỗ Cẩm Ninh ăn trước rồi mới đi vào thành. Ở bên trong thành, các cửa hàng nối nhau san sát, nàng quay ra hỏi Trần thị "Mẫu thân, trong thành này, tiệm sách lớn nhất nằm ở chỗ nào?"
Trần thị nhìn bốn phía thần sắc mờ mịt "Ta đã mười mấy năm không vào huyện, giờ mọi thứ thay đổi nhiều quá, ta cũng không biết nữa"
"Không sao, chúng ta cứ đi dọc theo con đường lớn nhất, thấy hiệu sách lớn thì tiến vào" Đỗ Cẩm Ninh bình tĩnh nói. Hai người đang đi thì cách đó không xa bỗng truyền đến tiếng gọi "Đỗ Tam thẩm, người có phải Đỗ gia tam thẩm?" Đỗ Cẩm Ninh quay đầu lại thì nhìn thấy một thiếu niên tầm mười hai, mười ba tuổi mặc một chiếc áo dài màu xanh lớn lên khá tuấn tú, đang nhìn bọn họ. Trần thị vui vẻ kéo Đỗ Cẩm Ninh tiến lên nói "Ngươi có phải Văn nhi nhà trưởng thôn hay không?"
Trương Hồng Văn nhìn hai người hỏi "Hai người đi đâu vậy?". Đỗ Cẩm Ninh giành trước nói chuyện "Thân thể ta không được khỏe nên mẫu thân mang ta vào trong huyện khám bệnh".
Nàng đáng thương nhìn Trương Hồng Văn "Hồng Văn ca, ngươi có thể không đem chuyện hôm nay gặp chúng ta nói cho tổ phụ được không?"
"Các ngươi yên tâm, ta sẽ không nói đâu" Trương Hồng Văn vội vàng đảm bảo, sau đó móc từ trong lồng ngực ra vài đồng tiền "Ta có một ít tiền, các ngươi dùng tạm nhé, nếu không đủ có thể đến Bác Duyệt thư viện tìm ta" Vừa nói hắn vừa chỉ bên kia đường.
"Không cần, không cần" Trần thị vội đem tiền trả lại nhưng Trương Hồng Văn nhất quyết không chịu lấy, Trần thị rất cảm động nói cảm ơn với Trương Hồng Văn rồi kéo Đỗ Cẩm Ninh đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT