"Mẫu thân, ngài đừng kích động, cẩn thận không bị mọi người nghe thấy."

Đỗ Cẩm Ninh nhỏ giọng nhắc nhở, Trần thị lúc này mới lại nằm xuống.

Đỗ Cẩm Ninh nói:

"Đây là do bọn họ nói như vậy chứ ta không suy nghĩ như vậy đâu nên ngài đừng kích động."

Trấn an Trần thị một câu xong nàng mới lại nói:

"Mẫu thân, chẳng lẽ người không nghĩ muốn lo liệu chuyện hôn sự của đại tỷ, nghĩ có tiền để xem bệnh cho ta khi ta sinh bệnh? Dù việc hôn nhân kia của đại tỷ có thể từ hôn nhưng sau này cũng sẽ phải xuất giá, chẳng lẽ ngài không muốn chuẩn bị của hồi môn cho nàng hay sao?"

Những lời này như chọc trúng vào tâm sự của Trần thị, nàng chảy nước mắt nói:

"Nghĩ, sao ta có thể không nghĩ? Ta nằm mơ đều tưởng."

"Nếu không phân gia, cuộc sống của chúng ta sẽ không thể tốt lên được. Dù có lui được cửa hôn sự này đi chăng nữa thì mẫu thân nghĩ tổ mẫu có thể chọn được cho đại tỷ một mối lương duyên tốt hay sao? Mẫu thân, chúng ta không làm trâu làm ngựa cho họ nữa, chúng ta yêu cầu phân gia được không?"

Trong bóng tối, Trần thị cười khổ:

"Ngươi vẫn là một hài tử nên không hiểu. Theo như tổ huấn thì khi cha mẹ vẫn còn sống thì không được phân gia. Còn theo luật lệ của triều đình có nói, nam đinh phải đến 12 tuổi mới được tự lập môn hộ. Mặc dù chúng ta phân ra ngoài mà không tự lập môn hộ thì tổ phụ của ngươi nếu muốn can thiệp vào hôn sự của đại tỷ ngươi vẫn là chuyện dễ dàng. Tiền chúng ta kiếm được họ đều có quyền lấy. Còn nữa, sau khi phân gia thì chúng ta sẽ ở chỗ nào? Ăn cái gì? Chẳng nhẽ ngươi còn trông cậy tổ phụ ngươi sẽ chia cho chúng ta ít ruộng để trồng à? Hiện tại chúng ta đến 1 văn tiền đều không có, nếu phân nhà chúng ta chỉ có thể chờ chết đói mà thôi."

Đỗ Cẩm Ninh sờ sờ cằm. Lúc trước nàng đã nghĩ quá đơn giản, không ngờ 12 tuổi mới được tự lập hộ, hơn nữa tiền cùng thức ăn nàng còn có thể nghĩ cách kiếm ra, nhưng là chỗ ở thì lại là một vấn đề khó khăn, nàng không thể lập tức kiếm ra một số tiền lớn như vậy để xây nhà được.

Xem ra, đầu tiên mình vẫn phải tìm ra cách kiếm tiền sau đó sẽ làm những việc khác sau. Nàng nói:

"Ngày mai ta sẽ đi tìm ông bác thương lượng. Ít nhất là đem việc hôn sự của đại tỷ lui rớt.

Trần thị gật đầu:



"Cũng chỉ có ông bác của ngươi mới có thể giúp chúng ta "

Ngày thứ hai Đỗ Cẩm Ninh tỉnh dậy thì Trần thị và các tỷ tỷ đã đi ra đồng làm việc rồi. Nàng đợi mãi mới đến trời gần tối thì mọi người mới trở về. Đỗ Cẩm Ninh mặc quần áo xong, đi ra bên ngoài thấy Đỗ Phương Phỉ chuẩn bị nấu cơm bèn nói:

" Đại tỷ, ngươi cùng với ta đi một chuyến tới nhà của ông bác. "

Tối qua Đỗ Phương Phỉ cũng không ngủ được, đoạn đối thoại của Trần thị và Đỗ Cẩm Ninh nàng đều nghe thấy hết. Nhìn thân ảnh đơn bạc, nhỏ bé của Đỗ Cẩm Ninh nàng cảm thấy chua xót trong lòng. Nó vẫn chỉ là một đứa bé mà thôi lại phải vì chuyện của mình mà nhọc lòng.

Tối qua đoạn đối thoại kia Đỗ Phương Linh cũng nghe thấy, nghe vậy liền thúc giục Đỗ Phương Phỉ:

" Đại tỷ, ngươi mau đi đi, chuyện nấu cơm cứ để ta lo. "

Trần thị cũng nói:

" Ngươi hãy đi cầu ông bác của ngươi đi, có lẽ hắn có thể khuyên tổ phụ của ngươi đồng ý từ hôn. "

Đỗ Phương Phỉ đương nhiên là không muốn gả cho Mạnh Cường. Nàng xoa xoa tay vào nhau:

" Được, ta đi. "

Nói xong liền tiến lên đỡ lấy Đỗ Cẩm Ninh:

" Ninh nhi, để đại tỷ cõng ngươi qua nhà ông bác. "

" Đúng vậy, để đại tỷ cõng ngươi đi. "

Trần thị cũng nói.

" Ta có thể đi, không cần phải cõng. Đại tỷ đã mệt một ngày rồi, cần phải nghỉ ngơi. "

Đỗ Cẩm Ninh nói xong rồi đi thẳng ra cửa trước.



Thấy Đỗ Cẩm Ninh hiểu chuyện như vậy, Đỗ Phương Phỉ vừa chua xót vừa đau lòng liền chạy nhanh đỡ lấy nàng, cùng nhau đi ra cửa.

Vừa ra khỏi cửa, hai người liền nhìn thấy Ngưu thị đang đen mặt đứng ở trong viện. Ngưu thị liếc mắt nhìn hai người nói:

" Các ngươi đi đâu vậy? "

" Cháu.. "

Đỗ Phương Phỉ hơi hoảng loạn. Nếu Ngưu thị biết nàng đi sang nhà ông bá xin giúp đỡ, không biết sẽ bị đối xử như thế nào.

Đỗ Cẩm Ninh không sợ, bình tĩnh nói:

" Ông bác bảo chúng cháu sang bên đấy có chút chuyện. "

Ngưu thị mặt càng đen hơn. Nàng ta hít sâu một hơi nói:

" Ngươi không cần phải sang đấy, ta sẽ đổi chỗ ở mới cho các ngươi. "

Vừa nói bà ta vừa chỉ vào căn phòng của Đỗ Cẩm Trình:" Đồ đạc của Trình nhi ta đã thu thập tốt, sau này bốn mẹ con ngươi hãy vào ở gian nhà kia đi.

Đỗ Cẩm Ninh nghe vậy liền đoán rằng chắc là Đỗ Dần Sinh đã lên tiếng, bảo Đỗ Thần Sinh với Ngưu thị phải đối xử tốt hơn với nhà nàng đây mà. Nhưng đây không phải điều quan trọng. Nàng nhìn Ngưu thị nói:

"Tổ mẫu, vậy còn vấn đề hôn sự của đại tỷ.."

Ngưu thị như là mèo bị dẫm vào đuôi, nhảy dựng lên:

"Hôn sự đã được định ra, sao có thể nói lui là lui? Một cô nương mà bị lui hôn thì làm sao gả ra ngoài được nữa? Việc hôn nhân tốt như vậy mà ngươi còn muốn từ hôn?"

Ngưu thị nói xong liền xoay người rời đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play