Trần thị cùng Đỗ Phương Phỉ là trời sắp tối mới về tới nhà, hai người đều mệt tới không nhấc nổi tay, xem đến ba tỷ muội Đỗ Cẩm Ninh rất là đau lòng.

"Nương, ngày mai đừng đi nữa. Không phải người nói muốn làm đậu hũ đem bán sao? Có tiền bán đậu hũ, người khác cũng sẽ không hoài nghi cái gì."

Đỗ Cẩm Ninh khuyên nhủ.

"Được, nghe lời ngươi."

Trần thị đồng ý. Hôm nay nhìn thấy đại nữ nhi khiêng gỗ khi chống đỡ không được bộ dáng, nàng liền rất là hối hận.

Đã tính toán làm đậu hũ thì sẽ phải chuẩn bị đầy đủ dụng cụ. Trần thị ăn cơm xong, bất chấp mệt nhọc liền đi ra ngoài.

Nàng đến tìm thợ đá làm cối xay, tìm thợ mộc làm đậu hủ cái giá, lại tìm mấy nhà đại thẩm quen biết để mượn mấy cân đậu nành. Làm đậu hũ để bán cũng có rất nhiều chuyện vụn vặt cần chuẩn bị.

Vào ban đêm Đỗ Cẩm Ninh đem sân cùng cửa sổ kiểm tra cẩn thận một lần mới đi ngủ. Có lẽ là buổi tối hôm trước ngủ không ngon, quá mức mỏi mệt nên đêm nay nàng ngủ rất say.

Sáng sớm hôm sau, Đỗ Cẩm Ninh đi tới gần nhà Trịnh Lâm, chờ Chương Hồng Văn đi qua liền đem thoại bản đưa cho hắn:

"Đây là phần sau của thoại bản mà ta hứa đưa cho Quan thất thiếu gia, ngươi đưa cho hắn giúp ta. Ngươi nói với hắn, hai cuốn khác chờ khi nào ta viết xong sẽ đưa sau."

"Ninh nhi, ta đang muốn đi tìm ngươi đấy. Hôm qua Viện Trưởng hỏi chuyện của ngươi, ta đã đem chuyện của ngươi cùng Viện Trưởng nói một lần, Viện Trưởng kêu ngươi cùng ta đi thư viện một chuyến."

Chương Hồng Văn nói.

"Vậy ngươi chờ ta trong chốc lát."



Đỗ Cẩm Ninh quay đầu chạy về nhà, tới trong nhà cùng Trần thị nói một câu, lại dặn dò bà đừng làm cho Đỗ Phương Linh mấy người ra ngoài một mình, lúc này mới chạy về nhà Trịnh Lâm, cùng Chương Hồng Văn ngồi xe la đi vào trong thành.

Buổi sáng Chương Hồng Văn là phải đi nghe giảng bài. Hắn đưa Đỗ Cẩm Ninh tới nơi ở của Viện Trưởng liền vội vội vàng vàng chạy đi mất.

Đỗ Cẩm Ninh đi lên bậc thang, sửa sang lại quần áo, đang muốn thông báo, liền nghe được trong phòng truyền đến một trận tiếng cười, trong đó có một thanh âm là của Quan Nhạc Cùng.

Thật vất vả vào trong thành một chuyến, Đỗ Cẩm Ninh còn muốn đi trong thành dạo một vòng để tìm công việc cho mấy cái tỷ tỷ làm. Hơn nữa người bên trong cũng không biết muốn ở tới khi nào, nàng không có nhiều thời gian để chờ đợi như vậy.

Hạ quyết tâm, nàng liền cất cao giọng nói:

"Đệ tử Đỗ Cẩm Ninh, tiến đến bái kiến lão sư."

Bên trong tiếng cười nói đột nhiên im bặt.

Chỉ chốc lát sau, Quan Nhạc Cùng liền mở cửa ra hướng Đỗ Cẩm Ninh vẫy tay nói:

"Cẩm Ninh tới, mau tiến vào."

Đỗ Cẩm Ninh hành lễ, lúc này mới đi theo Quan Nhạc Cùng vào phòng.

Trong phòng có ba người, trong đó một ông lão ngồi ở ghế khách, râu tóc hoa râm, đầy mặt hồng quang, đang mỉm cười mà nhìn về phía nàng. Còn có một cái mười hai, mười ba tuổi thiếu niên ngồi ở phía dưới của ông lão, dung mạo tuấn tú. Trên mặt hắn không có biểu tình gì, ánh mắt khi nhìn về phía Đỗ Cẩm Ninh cũng nhàn nhạt, liếc mắt một cái liền quay đầu đi.

Ở bọn họ phía sau, còn đứng một nam tử khoảng 30 tuổi, nhìn cách ăn mặc thì chắc hẳn là hạ nhân.

"Tề bá bá, cùng ngài giới thiệu một chút, đây là ta tân thu thân truyền đệ tử Đỗ Cẩm Ninh."

Quan Nhạc cùng giới thiệu nói.



Hắn lại quay mặt qua đối Đỗ Cẩm Ninh nói:

"Đây là Lại Bộ Tề đại nhân, còn hài tử kia là tôn tử của hắn, Tề Mộ Viễn."

Đỗ Cẩm Ninh vội vàng tiến lên hành lễ:

"Đỗ Cẩm Ninh gặp qua Tề đại nhân, gặp qua Tề công tử."

"Không cần đa lễ."

Tề Bá Côn nhướng mày, ánh mắt khi nhìn về phía Đỗ Cẩm mang theo sự hứng thú rất lớn.

Hắn cũng là người của Li Thủy huyện, hiện giờ về hưu nên tính toán về quê nhà để ở. Trước kia lúc còn ở kinh thành vì là đồng hương nên nhi tử của hắn cùng Quan Nhạc Cùng cũng thường xuyên đi lại, hắn khá hiểu Quan Nhạc Cùng. Tiểu tử này bề ngoài nhìn như khiêm tốn, kỳ thật hơi có chút cậy tài khinh người, người bình thường là không thể được hắn coi trọng. Nếu không phải bởi vì cái này đắc tội người, ở việc khoa cử nhiều lần bị nhục, hắn cũng sẽ không trở lại địa phương nhỏ như Li Thủy huyện để làm viện trưởng.

Tục ngữ nói giang sơn dễ đổi bản tính khó dời. Cho nên Quan Nhạc Cùng làm Viện Trưởng bao nhiêu năm cũng chỉ thu hai cái đệ tử mà một cái trong đó vẫn là cháu trai của chính hắn Quan Gia Trạch.

Trong lúc Tề Bá Côn đánh giá Đỗ Cẩm Ninh, Tề Mộ Viễn cũng đứng lên hướng Đỗ Cẩm Ninh đáp lễ, nhưng biểu tình của hắn vẫn cứ lạnh nhạt như cũ.

Sau khi hành lễ xong, Đỗ Cẩm Ninh liền rất tự giác mà đứng ở phía sau Quan Nhạc Cùng.

"Ngồi đi."

Quan Nhạc Cùng không muốn làm người khác coi thường tân đệ tử của hắn, hắn chỉ vào ghế dựa phía sau mình rồi bảo Đỗ Cẩm Ninh ngồi xuống.

Đỗ Cẩm Ninh chắp tay hành lễ rồi mới ngồi xuống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play