Nghe được lời Chương Quang Nghĩa nói, Lý đại bá tức khắc trầm mặc không nổi nữa, gấp giọng hỏi:
"Còn có việc này?"
"Đúng vây?"
Chương Quang Nghĩa trầm khuôn mặt nói.
Huyện lệnh thật ra có tìm hắn nói chuyện, bất quá nói không phải chuyện của Đỗ gia, mà là vấn đề thu lương.
"Này, chuyện này sao được?"
Lý đại bá nóng nảy, quay đầu đối Đỗ Thần Sinh nói:
"Ta làm chủ, chuyện phân nhà liền quyết định như vậy, đem Đỗ Cẩm Ninh một phòng phân ra, cùng nhà các ngươi lại vô liên quan. Về sau nếu là làm ta biết ngươi lại đánh hắn, chúng ta liền theo lẽ công bằng luận xử."
Đỗ Thần Sinh mắt choáng váng.
Hắn cũng biết, Đào Hoa thôn sở dĩ địa vị cao hơn thôn khác, trừ bỏ có tư thục ở ngoài liền là vì trưởng thôn là ở bọn họ trong thôn. Chuyện này khiến người trong thôn được không ít tiện lợi, có chuyện tranh cãi gì hoặc là nộp thuế, đi lao dịch, Chương Quang Nghĩa nếu có thể giúp cái gì thì sẽ cố gắng giúp.
Nhưng nếu là bởi vì nhà hắn mà làm Chương Quang Nghĩa làm mất chức thôn trưởng vậy thì hắn Đỗ Thần Sinh chính là trong thôn tội nhân, nước miếng của mọi ngươi cũng có thể đem hắn làm chết đuối, đến lúc đó hắn cũng đừng nghĩ lại tiếp tục sống ở trong thôn ".
" Kia.. Vậy được rồi. "
Vô lực xoay chuyển trời đất, Đỗ Thần Sinh chỉ phải nhận mệnh.
Đỗ Vân Ngũ lập tức nóng nảy nhưng cũng biết chuyện này lại nháo cũng không được gì, hắn vội giúp đỡ phụ thân tranh thủ ích lợi:
" Ninh nhi mỗi năm giao năm lượng bạc làm phí phụng dưỡng cho cha ta, một xu đều không thể thiếu. "
" Đúng vậy, năm lượng bạc, thiếu một văn đều không được. "
Ngưu thị cũng vội phụ họa:
" Năm nay phải đưa luôn bây giờ, nếu không công văn này không thể viết. "
" Ta từ khi sinh ra liền không ăn lương thực của Đỗ Gia. "
Đỗ Cẩm Ninh lạnh lùng nói:
" Ta là do nương cùng tỷ tỷ của ta tiết kiệm từ đồ ăn của mình để nuôi lớn. Các nàng cũng không phải do các ngươi nuôi, đều là các nàng chính mình làm ruộng nuôi sống chính mình, không riêng dưỡng chính mình, còn dưỡng một nhà tiểu nhị phòng. Chúng ta không tìm các ngươi muốn bồi thường thì thôi, mà các ngươi còn đòi chúng ta tiền phụng dưỡng, sao mặt các ngươi lại dầy như vậy. "
Lý đại bá là người hiền lành, tôn tử cùng tổ phụ tổ mẫu đoạn tuyệt quan hệ, ở hắn xem ra luôn là có chút đại nghịch bất đạo. Nhưng việc này lại liên lụy tới chức vị thôn trưởng của Chương Quang Nghĩa, hắn mở miệng kiến nghị:
" Như vậy để ta nói một câu công bằng. Ninh nhi tuy nói không ăn gạo của Đỗ gia để lớn, nhưng trên người rốt cuộc chảy dòng máu Đỗ gia. Nương cùng các tỷ tỷ ngươi mấy năm nay có thể có một chỗ để an cư lạc nghiệp, cũng là tình nghĩa của Đỗ gia. Này không phải ích lợi hai chữ có thể chia rõ ràng. "
Đỗ Thần Sinh thấy có người đứng về phía hắn, vội vàng phụ họa nói:
" Đúng vậy, Lý đại ca ngươi nói rất đúng. "
Chương Quang Nghĩa mày nhăn lại, thật sâu mà nhìn Lý đại bá liếc mắt một cái, ánh mắt có sự khiển trách rõ rệt.
Lý đại bá thấy vậy vội vàng tiếp tục nói:" Ý của ta là, Ninh nhi đưa năm lượng bạc cho tổ phụ của ngươi, một lần chặt đứt phân tình nghĩa này. Sau này mỗi năm lại hiếu kính 50 văn cho tổ phụ tổ mẫu của hắn, như vậy sẽ không khiến mọi người bàn tán. Chương Quang Nghĩa nghe lời này rất có đạo lý.
Hắn lập tức nói:
"Vậy cứ quyết định như vậy."
"Ta có chuyện muốn nói."
Đỗ Cẩm Ninh mở miệng nói.
Chương Quang Nghĩa quay mặt ra bảo:
"Ngươi có ý kiến gì?"
"Nếu đoạn tuyệt quan hệ, vậy thì 50 văn tiền lấy danh nghĩa gì để cấp? Ta cảm thấy vẫn là thanh toán một lần miễn cho về sau lại phức tạp. Như vậy, 50 văn tiền ta sẽ trả một lần. Lấy 40 năm để tính, mỗi năm 50 văn, chính là hai lượng bạc. Vậy ta sẽ trả bảy lượng bạc, từ nay chúng ta sẽ ân đoạn nghĩa tuyệt."
Đỗ Cẩm Ninh quay đầu nhìn về phía Chương Quang Nghĩa:
"Chương đại bá, ngài có cho ta mượn bảy lượng bạc sao? Ta sẽ viết giấy vay nợ, sẽ trả hết trong hai năm, lợi tức do người định đoạt."
"Được."
Chương Quang Nghĩa vốn là tưởng bán cho Đỗ Cẩm Ninh một cái ân tình nên hắn đáp ứng rất dứt khoát.
Chuyện tình liền được giải quyết xong. Vẫn do Chương Quang Nghĩa chấp bút, đem công văn viết xong, lại đọc một lần trước mặt của mọi người, sau đó làm mọi người ký tên, ấn dấu tay.
Đợi Đỗ Cẩm Ninh đi theo Chương Quang Nghĩa cùng Đỗ Dần Sinh từ trong phòng ra tới, Trần thị run rẩy nhìn nàng:
"Chúng ta.. Phân ra rồi?"
Đỗ Cẩm Ninh dùng sức gật đầu, nói:
"Đi thu dọn đồ vật, hiện tại chúng ta liền dọn đi thôi."
Quay đầu nhìn về phía Chương Quang Nghĩa:
"Chương đại bá, làm phiền ngài ở chỗ này chờ một chút. Trong chốc lát chúng ta đem đồ dọn tới Đại Lâm thôn, còn phải nhờ Chương đại bá ngài cấp người trong thôn nói một tiếng."
"Không vội, các ngươi cứ chậm rãi thu dọn."
Chương Quang Nghĩa cười ha hả nói.
Đỗ Cẩm Ninh quay đầu thấy Trần thị cùng Đỗ Phương Phỉ từ trong phòng ra tới, trong tay xách theo hai túi hành lí, liền đối với Chương Quang Nghĩa nói:
"Chương đại bá, chúng ta thu dọn xong."
Ra khỏi Đỗ gia liền thấy Đỗ Dần Sinh cùng Mông thị, Đỗ Vân Xương cầm theo vài thứ đứng ở nơi đó.
"Ông bác, ngài đây là.."
Đỗ Cẩm Ninh đi lên trước hỏi.
Đỗ Dần Sinh cũng không nói gì khác chỉ cười nói:
"Đi, chúng ta cùng đi nhà mới của các ngươi nhìn xem."
Đẩy Đỗ Cẩm Ninh đi tới phía trước.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT