Bởi vì Đỗ Vân Xương từng ở Bác Duyệt thư viện đọc sách nên một năm phải tốn bao nhiêu tiền Đỗ Thần Sinh rất rõ ràng. Nếu không có bốn, năm mươi lượng bạc thì đừng hòng tiến vào đấy đọc sách. Đây là còn chưa kể những chi phí kèm theo. Đỗ gia hắn lấy đâu ra nhiều tiền như vậy? "
Tiền dưỡng già của hắn và Ngưu thị mới có năm, sáu mươi lượng bạc. Nếu đưa Đỗ Cẩm Ninh đi thư viện học thì không thể đem Đỗ Phương Linh bán, này năm. Sáu mươi lượng phải lấy ra ba mươi lượng để trả nợ cho Đỗ Vân Ngũ. Còn thừa ba mươi lượng chỉ đủ đóng học phí năm đầu tiên của Đỗ Cẩm Ninh mà thôi. Còn tiền mua đồ dùng học tập, quần áo thì kiếm đâu ra?
Trong lòng cân nhắc lợi và hại, Đỗ Thần Sinh mày càng nhăn càng chặt. Không biết nên lựa chọn thế nào.
Nhưng hắn biết chắc chắn là thê tử Ngưu thị, đại nhi tử Đỗ Vân Cánh, con thứ hai Đỗ Vân Ngũ đều sẽ không đồng ý đưa Đỗ Cẩm Ninh đi đọc sách.
Tương lai tốt lành thì chỉ nhìn mà không sờ tới được. Nhưng tiền bạc chi tiêu mỗi tháng lại là tiền thật bạc thật. Làm cho bọn họ nhịn ăn nhịn uống để cho Đỗ Cẩm Ninh đi đọc sách là hoàn toàn không có khả năng.
Đỗ Cẩm Ninh có thể đoán được suy nghĩ trong lòng Đỗ Thần Sinh. Nàng cũng không thúc giục mà chỉ lẳng lặng chờ đợi Đỗ Thần Sinh đưa ra lựa chọn.
Đỗ Thần Sinh lại trầm mặc một hồi lâu dường như không biết phải nói như thế nào. Một lúc sau hắn ho nhẹ một tiếng mở miệng nói:
" Ninh nhi, ngươi có muốn đi thư viện đọc sách? "
Đỗ Cẩm Ninh không chút cho dự mà gật đầu:
" Muốn. "
Đỗ Thần Sinh yên lặng nhìn hắn:
" Hoàn cảnh nhà chúng ta chắc ngươi cũng biết. Thu nhập từ hai mươi mẫu ruộng cùng với phụ cấp hàng tháng của đại bá ngươi cũng chỉ vừa đủ ăn. Mỗi tháng tiền thuốc của ta cũng tiêu phí không ít, hơn nữa còn phải cung cấp tiền cho mấy ca ca của ngươi đọc sách. "
Thấy Đỗ Thần Sinh không hề nói tiếp mà nhìn chằm chằm mình, Đỗ Cẩm Ninh đành phải gật đầu một cái để tỏ vẻ chính mình đã hiểu.
Đỗ Thần Sinh lúc này mới nói tiếp:
" Ngươi muốn đi trong thư viện đọc sách, lấy điều kiện nhà chúng ta là không thể trả nổi tiền học phí. Trừ phi.. "
Đỗ Cẩm Ninh trong lòng đã có suy đoán vì thế phối hợp hỏi:
" Trừ phi cái gì? "
Hắn nhìn chằm chằm Đỗ Cẩm Ninh, chậm rãi nói:
" Trong huyện có một nhà gia cảnh khá giàu có nhưng con trai lại là tên ngốc. Bọn họ đang muốn tìm cho con mình một người thê tử. Nếu ngươi đồng ý để đại tỷ ngươi gả qua đó, ta có thể nhờ người đi bảo với bọn họ lấy ra bốn mươi lượng bạc tới làm sính lễ. Như vậy liền có tiền để đóng học phí năm thứ nhất cho ngươi. Sau này, trong nhà lại chi tiêu tiết kiệm một ít thì cũng đủ để cung cấp cho ngươi tiếp tục đọc sách. "
Đỗ Cẩm Ninh lắc lắc đầu:
" Ta không đồng ý. "
Nàng nhìn chằm chằm Đỗ Thần Sinh:
" Ta tuyệt đối sẽ không đem chung thân đại sự của các tỷ tỷ đi đổi vinh hoa phú quý. "
Đỗ Thần Sinh nghe được câu nói kia thì sắc mặt của lập tức trầm xuống. Hắn híp mắt lại rồi lạnh lùng nói:
" Nếu như vậy, ngươi liền không được đi đọc sách. Không riêng gì trong thư viện trong huyện, dù là học đường trong thôn cũng không được. "
Đỗ Cẩm Ninh biết nếu chính mình biểu hiện đến quá mức trấn tĩnh sẽ làm Đỗ Thần Sinh nghi ngờ. Như vậy thì việc phân nhà sẽ rất bất lợi.
" Không đọc thì không đọc, dù sao ta sẽ không lấy chung thân đại sự của các tỷ tỷ đi đổi tiền đồ. "
Vừa nói nước mắt nàng vừa rơi từng giọt. Nàng dùng ống tay áo lau nước mắt nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi.
Bộ dáng này, xem ở trong mắt Đỗ Thần Sinh chính là một tiểu nam hài tuy rất thương tâm khổ sở nhưng lại vẫn kiên cường, giả vờ như không có việc gì.
Hắn ở trong lòng thật sâu mà thở dài một tiếng, sự nghi ngờ trong lòng cũng dần vơi đi.
Tiểu tử này là một người trọng tình trọng nghĩa. Đáng tiếc a!
Ngẫm lại chính mình vô dụng con thứ hai, đã không biết kiếm tiền lại còn nợ một đống tiền. Mấy cái tôn tử đều không có tiền đồ, duy nhất một cái có tiền đồ thì không thể bồi dưỡng cũng nhờ vả mà còn sắp bị đẩy trở thành kẻ thù. Tâm trạng Đỗ Thần Sinh rất phiền muộn.
Hắn phất phất tay:
" Được rồi, ngươi trở về đi."
Đỗ Cẩm Ninh lại dùng tay áo lau nước mắt rồi hành lễ cáo lui.
Đứa nhỏ này thông minh lại kiên cường, mặc dù không cho hắn cơ hội đi đọc sách thì sau này cũng chắc chắn có tiền đồ. Một khi bán Đỗ Phương Linh đi tất sẽ khiến Đỗ Cẩm Ninh oán hận. Đợi sau khi hắn trưởng thành tất sẽ tìm cơ hội báo thù. Vậy thì không thể để đứa nhỏ này có cơ hội trưởng thành. Biện pháp tốt nhất chính là đem đứa nhỏ này biến thành tên ngốc. Kể từ đó, vừa có thể lưu lại hương khói cho Vân Thành mà cũng sẽ không gây hậu hoạn khôn lường về sau. Dù sao đứa nhỏ này khắc đã chết Vân Thành, đem hắn biến thành kẻ ngốc cũng coi như là báo thù cho nhi tử.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT