Chương Hồng Văn thấy được lão sư của mình tới trong lòng vui vẻ, trước tiến lên thi lễ rồi mới đáp: "Học trò mang người cùng thôn Đỗ Cẩm Ninh lại đây bái kiến Viện Trưởng". Lúc này mới chỉ chỉ Đỗ Cẩm Ninh, "Lão sư, đây là người học trò đã kể với lão sư, nàng tư chất rất tốt, đã gặp qua là không quên được."
Nói xong hắn lại quay sang nói với Đỗ Cẩm Ninh: "Đây là lão sư của ta, họ Hoàng, cũng là lão sư của tứ thúc Đỗ Vân Xương của ngươi."
Đỗ Cẩm Ninh vội tiến lên hành lễ: "Đỗ Cẩm Ninh gặp qua Hoàng tiên sinh."
Hoàng tiên sinh đánh giá nàng liếc mắt một cái, gật gật đầu, quay đầu đối Chương Hồng Văn ôn hòa nói: "Các ngươi cứ từ từ đợi, ta đi vào trước."
"Vâng". Chương Hồng Văn nhìn theo Hoàng Trừng Minh vào phòng, quay đầu đối Đỗ Cẩm Ninh chớp chớp mắt, ý bảo nàng an tâm một chút đừng lo lắng.
Đỗ Cẩm Ninh rất cảm kích mà hướng hắn cười.
Vị này Hoàng tiên sinh nàng từng nghe Tứ thúc đề qua, đã trúng cử nhân, có quan hệ rất tốt với Ông Bác. Tứ thúc tư chất không tốt lắm lại có thể bái Hoàng tiên sinh làm lão sư và học ở Bác Duyệt thư viện đó là bởi vì Hoàng Trừng Minh nể mặt của ông bác.
Không bao lâu, Quan Gia Trạch liền từ bên trong ra tới hướng Đỗ Cẩm Ninh vẫy vẫy tay: "Tới, vào đi". Lại đối Chương Hồng Văn nói: "Hoàng tiên sinh cũng ở, ngươi cũng vào đi."
Đỗ Cẩm Ninh cùng Chương Hồng Văn đi theo hắn vào phòng, liền thấy một trung niên đại thúc khoảng 40 tuổi đang ngồi ở chủ vị mà Hoàng Trừng Minh thì ngồi ở ghế khách phía dưới của vị đại thúc đó. Đỗ Cẩm Ninh vừa bước vào cửa thì ánh mắt hai người liền dừng ở nàng trên người.
"Hồng Văn gặp qua Viện Trưởng, gặp qua lão sư". Chương Hồng Văn chắp tay hành lễ.
Đỗ Cẩm Ninh cũng chắp tay: "Đỗ Cẩm Ninh gặp qua Viện Trưởng, gặp qua Hoàng tiên sinh."
"A? Ngươi nhận thức Hoàng tiên sinh?" Quan Nhạc Cùng duỗi tay sờ sờ chòm râu, mở miệng hỏi.
"Vừa rồi ở cửa, Chương đại ca đã giới thiệu cho ta." Đỗ Cẩm Ninh trả lời, "Ở nhà ta cũng nghe ông bác cùng tứ thúc nói qua về Hoàng tiên sinh."
Chương Hồng Văn vừa nghe liền có chút nóng vội, trách cứ mà nhìn Đỗ Cẩm Ninh, ngẩng đầu xin lỗi mà hướng Hoàng Trừng Minh chớp chớp mắt.
Hoàng Trừng Minh lúc này lại đây, là do hắn năn nỉ hồi lâu vốn là muốn làm lão sư nói giúp vài lời hay giúp Đỗ Cẩm Ninh. Nhưng đây đều là thành lập ở việc Viện Trưởng cũng không biết lão sư cùng Đỗ Cẩm Ninh có quan hệ. Nếu là đã biết thì tiên sinh lại không tốt nói giúp cho Đỗ Cẩm Ninh, mà hôm nay đến đây đúng lúc như vậy cũng do cố ý tính kế, sẽ làm Viện Trưởng đối lão sư có ấn tượng không tốt.
Đỗ Cẩm Ninh lại có ý nghĩ của riêng mình. Nếu nàng vào thư viện học, quan hệ của Đỗ Dần Sinh và Hoàng tiên sinh sớm muộn cũng sẽ lộ. Đã giấu không được thì thà nói ra để có ấn tượng thẳng thắn thành khẩn. Nếu là về sau bị lộ ra thì cũng không ảnh hưởng tới nàng. Rốt cuộc nàng chỉ là một tiểu hài tử, vào thư viện bằng tài năng chân chính, chỉ cần nàng đạt được thành tích tốt, Viện Trưởng đối nàng ấn tượng không tốt cũng không sao, đằng nào thì nàng cũng không định đi thi khoa cử. Còn Hoàng tiên sinh thì khác, nếu để Viện Trưởng nghĩ hắn là một tên tiểu nhân giỏi tính kế thì sẽ không hay. Nàng đương nhiên không thể làm hại hắn.
Hoàng Trừng Minh đã 50 tuổi, đương nhiên hiểu đọa lí này. Hắn đã sớm nói sự thật với Quan Nhạc Cùng, chỉ có chính mình tiểu đồ đệ ngây ngốc không biết mà thôi. Hiện tại thấy Đỗ Cẩm Ninh nói như vậy thì rất là ngoài ý muốn, cũng không biết Đỗ Cẩm Ninh là cố ý mà làm như vậy vẫn là bởi vì so với nhà mình ngốc đồ đệ càng ngây ngốc, có gì nói đó.
Quan Nhạc Cùng gật gật đầu, lại hỏi: "Ta nghe Gia Trạch nói, ngươi có bản lĩnh đã gặp qua là không quên được?"
Đỗ Cẩm Ninh do dự một lát, chắp tay nói: "Quan thiếu gia quá khen, tiểu tử chỉ là trí nhớ so người bình thường tốt hơn một chút mà thôi."
"Vậy hả?" Quan Nhạc Cùng nhíu mày, sắc mặt lập tức trầm xuống quay đầu đối Quan Gia Trạch nói: "Ngươi nhìn xem ngươi, hắn rõ ràng không có bản lĩnh đã gặp qua là không quên được, ngươi lại ở trước mặt ta nói ngoa, còn đem hắn đề cử tới trước mặt ta, thật là làm càn mà?"
Quan Gia Trạch gia thế hiển hách, trong nhà lão thái thái cũng cực kì yêu thương hắn, từ trước đến nay là không sợ trời không sợ đất, nhưng lại sợ vị thúc thúc làm Viện Trưởng này. Huống hồ hắn cũng mới mười ba tuổi, bị Quan Nhạc Cùng trách cứ liền hoảng sợ, tiến lên cúi đầu nhận sai: "Học trò không điều tra rõ ràng, liền tự tiện đem người hướng Viện Trưởng đề cử, học trò đã làm sai, thỉnh Viện Trưởng trách phạt."
Quan Nhạc Cùng mặt ngoài trách cứ chất nhi, ánh mắt lại lặng lẽ liếc nhìn Đỗ Cẩm Ninh. Lại nhìn đến hài tử này chỉ là ngẩng đầu nhìn hắn một cái liền lại đem đầu cúi xuống. Không kinh hoảng, uể oải mà rất bình tĩnh, hắn liền cảm thấy không thể nhìn thấu đứa nhỏ này.
Vừa rồi lúc Quan Gia Trạch tiến vào, đem Đỗ Cẩm Ninh khen một trận và còn nói muốn cho Đỗ Cẩm Ninh vào học ở thư viện. Quan Nhạc Cùng liền không khỏi nghĩ nhiều, liền cố ý hỏi quá trình quen biết của hai người, trực giác cảm thấy Đỗ Cẩm Ninh cố ý tính kế chất nhi của mình nhằm tiến vào thư viện, thậm chí là muốn bái lấy hắn làm lão sư.
Tuy nói sau khi nhìn thấy Đỗ Cẩm Ninh, hắn phát hiện hắn lớn lên nhỏ nhỏ gầy gầy, một thân rách nát quần áo, mặt mày tuấn tú, ánh mắt thanh triệt, cùng chính mình trong tưởng tượng tâm cơ thâm trầm hạng người khác xa nhau. Nhưng hắn vẫn mở miệng thử một phen để xem tâm tính của xem đứa nhỏ này.
Hắn đối Quan Gia Trạch nói: "Ngươi đi bên ngoài quỳ đi, quỳ cho tới khi nào ta cho đứng lên thì thôi".
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT