"Hừ". Diêu thị cười lạnh, "Thằng nhãi ranh, chỉ bị một trận bệnh thôi mà tính tình cũng thay đổi, dám hỗn láo với tổ phụ ngươi, đúng là có mẹ sinh không có mẹ dạy."

"Ngươi.." Vốn Trần thị đang cúi đầu bỗng ngẩng lên nhìn chằm chằm Diêu thị, ánh mắt đỏ đậm. Diêu thị lùi về phía sau nửa bước, dường như đang sợ hãi, nhưng sau đó lại cảm thấy mất mặt, bèn đi đến trước mặt Trần thi nói:

"Sao, ngươi không phục? Có giỏi ngươi liền mang theo cái tên sao chổi này cút đi". Trần thi run rẩy lùi về phía sau hai bước, không nói lời nào.

Diêu thị thấy thế khinh thường cười hai tiếng mới xoay người bước về phòng.

Đỗ Cẩm Ninh thấy Trần thi cả người run lẩy bẩy liền bảo Đỗ Phương Huệ đỡ Trần thị vào phòng nghỉ. Trước khi đi Đỗ Phương Huệ có nhét vào trong tay nàng 2 quả trứng chim, nhìn thân hình gầy đến gió thổi là bay kia làm nàng thiếu chút nữa là rớt nước mắt.

Đợi đến lúc Đỗ Cẩm Ninh quỳ đủ một canh giờ thì cũng đã rơi vào hôn mê. Lại mở mắt ra đã là buổi sáng hôm sau. Nàng thấy thân thể đã khôi phục không còn cảm giác váng đầu nữa mới thở phào nhẹ nhõm.

May mà không phải vừa xuyên qua liền chết thẳng cẳng. Tuy nói điều kiện sinh hoạt thời cổ đại kém cỏi, những người thân của Đỗ lão cha cũng chẳng ra sao, mà nàng cũng luyến tiếc phòng ở, xe và công việc ở hiện đại của nàng. Nhưng nếu vận mệnh đã an bài khiến nàng bị đâm xe mà không chết lại được trọng sinh vào một cơ thể khỏe mạnh. Nàng sẽ sống thật tốt, hơn nữa còn phải sống thật là xuất xắc.

Nhà ở rất nhỏ, chỉ có hai chiếc giường nhỏ kê hai bên, ở giữa là một lối đi ngoài ra không có không gian dư thừa. Đỗ Cẩm Ninh nhìn thấy một cái chén đặt ở đầu giường, bên trong là nửa chén bắp cháo. Đây nhất định là mẫu thân và các tỷ tỷ nhịn ăn để lại cho nàng. Mỗi ngày, mẫu thân cùng đại tỷ, tam tỷ đều phải đi rất xa để ra đồng trồng trọt, tứ tỷ thì phải đi đốn củi, cắt cỏ và cho heo ăn, còn phải chăm sóc vườn rau.

Họ phải làm việc quanh năm suốt tháng không được nghỉ, mỗi ngày sáng sớm ra ngoài trời tối mới trở về. Vất vả như vậy mà cũng chỉ được ăn một chén bắp cháo mà còn phải tiết kiệm xuống để dành cho nàng ăn. Nếu không thì Đỗ Thần Sinh và Ngưu thị sẽ để nàng sống sờ sờ đói chết bởi vì trong nhà này không chuẩn bị đồ ăn cho Đỗ Cẩm Ninh.

Bụng đói đến kêu vang cả lên, nàng bèn bưng chén cháo lên ăn từng ngụm một. Nàng ăn thật chậm để cho dạ dày dần thích ứng với đồ ăn chảy vào đồng thời cũng hạn chế sử dụng cơ bụng, hít vào thật nhẹ để dạ dày thoải mái hơn. Kinh nghiệm giảm béo dùng vào lúc này khiến nàng cảm thấy châm chọc đến buồn cười.



Đem bắp cháo ăn xong, tinh thần Đỗ Cẩm Ninh tốt hơn đôi chút. Bỗng nhiên nàng nhớ tới hôm qua lúc nàng hôn mê hình như được đút cho một chén thuốc.

Thuốc? Thuốc ở đâu ra? Phải biết rằng thân thể này sinh bệnh đến sắp chết mà Đỗ Thần Sinh cùng Ngưu thị tiếc tiền không chịu thỉnh đại phu tới xem bệnh, bốc thuốc khiến thân thể này bị chết đi thì nàng mới xuyên đến đây.

"Kẽo kẹt", trong viện truyền tới tiếng mở cửa, Đỗ Cẩm Ninh vội đứng dậy nhìn qua cửa sổ thì thấy Đỗ Phương Huệ đang vác củi vào nhà. Đoán chắc sau đó Đỗ Phương Huệ sẽ vào trong phòng để xem nàng, liền vội vàng ngồi nghiêm chỉnh trên giường, chỉ chốc lát sau Đỗ Phương Huệ liền vào tới trong phòng. Nhìn thấy Đỗ Cẩm Nình đã ăn hết chén cháo bèn hỏi:

"Cảm giác thế nào? Đầu muội còn đau không?"

Đỗ Cẩm Ninh lắc đầu một cái, nói: "Muội hết đau rồi, chân cũng khỏe lại".

"Ngoan ngoãn ở trong phòng tĩnh dưỡng nhé, đừng chạy ra ngoài, đừng để bị nhiễm phong hàn". Đỗ Phương Huệ dặn dò nói, rồi móc từ trong lồng ngực hai quả trứng chim nhét vào tay Đỗ Cẩm Ninh.

Thấy Đỗ Phương Huệ chuẩn bị đi, Đỗ Cẩm Ninh vội kéo lấy góc áo của nàng ấy, hỏi: "Tỷ, tối qua mọi người lấy thuốc ở đâu cho muội uống vây.

Đỗ Phương Huệ dừng lại bước chân, nàng im lặng một lúc lâu mới nói:

" Việc này muội không cần quan tâm, chăm sóc bản thân thật tốt là được, đừng để mẫu thân lại nhọc lòng", nói đến đoạn sau thanh âm nàng ấy có chút nghẹn ngào. Nói xong nàng ấy bước nhanh ra ngoài, từ đầu đến cuối đều không quay đầu lại xem Đỗ Cẩm Ninh lần nào cả.

Đỗ Cẩm Ninh chớp chớp mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ thấy không ai ở trong viện nên quyết định ra ngoài đi dạo để tìm hiểu tình huống. Ở hiện đại nàng mất cha mẹ từ sớm mà nàng vẫn có thể khiến cuộc sống mình trôi qua rất tốt. Hiện giờ, nàng mang theo ký ức kiếp trước, không lý do gì phải chịu cảnh uất ức như vậy. Nếu có cơ hội có thể thay đổi hiện trạng, thì dù là một khắc thôi nàng cũng không thể chờ được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play