Một chiếc siêu xe dừng trước cổng biệt thự Phương gia, Việt Từ liếc mắt một cái liền nhận ra, nhất thời lắc đầu buồn cười, anh khoát tay với Phương Trung Quy, nhẹ sải bước đến gần xe hơi cúi xuống, gõ ngón tay vào cửa sổ xe.
Cửa kính màu đen hạ xuống, lộ ra một gương mặt trầm tĩnh tuấn tú, rõ là Giấm vương châu Á Đại Viên Viên, nhưng nhìn khuôn mặt này, phong độ này, tuyệt đối không đoán được người này có dục vọng độc chiếm mạnh đến mức nào, ngày thường ấu trĩ đến bao nhiêu, tất nhiên mặt đó cũng chỉ thuộc về Việt Từ.
Anh cười trêu ghẹo: "Mới nửa ngày không gặp tôi, đại bảo bối đã nhớ đến chết rồi?"
Phó Bồi Uyên không so đo với anh, hắn mỉm cười khe khẽ, nói: "Lên xe." Giọng nói không lớn, ngắn gọn mà bá đạo.
Việt Từ vòng sang bên kia, kéo cửa ngồi vào, tùy tiện ngả người ra sau, bỗng cảm thấy thoải mái không chịu được, Phó Bồi Uyên nhìn anh, thản nhiên bảo: "Lái xe."
Tài xế ngồi trước lái ra ngoài, Việt Từ lười biếng hỏi: "Nào, nói tôi nghe một chút bệ hạ lấy lý do gì để tìm vị trí của tôi mà tới đón?"
Phó Bồi Uyên khó hiểu: "Bệ hạ?"
"Giấm vương chứ gì nữa." Việt Từ cười hì hì hôn cằm hắn: "Hay anh thích tôi gọi Đại Viên Viên hơn?"
Phó Bồi Uyên không thèm tự kiểm điểm trước lời lên án ấy, thậm chí cảm thấy không cần thiết phải dây dưa đề tài này, hắn lặng lẽ liếc nhìn Việt Từ, hỏi: "Trông tinh thần có vẻ không tồi, không bị sợ hãi bởi vụ bắt cóc ban sáng, sao, không muốn biết kẻ sau lưng bọn bắt cóc là ai à?"
"Không phải anh đang chủ động cung cấp tin tức đấy sao?" Việt Từ phân tích hết sức bình tĩnh: "Huống hồ tôi không chọc nhiều kẻ thù, càng hiếm kẻ có thể làm tới mức này, thấy thế nào cũng có vẻ là nhắm vào người bên cạnh tôi, ví dụ như anh?"
"Đã bảo em cứ thoải mái dọn sạch Phó Tấn từ sớm đi, hết thảy có tôi rồi, em chưa bao giờ nghe." Phó Bồi Uyên nhìn anh nói: "Lần này là loạn đảng còn lại của anh trai tôi cấu kết với mẹ ruột Phó Tấn gây nên, bọn họ coi thường em, cũng xem nhẹ tôi."
Việt Từ nhướn mày, nghiêng đầu nhìn hắn: "Chậc chậc, thảo nào người ta nói đã có bố dượng là sẽ có mẹ kế, tốt xấu gì anh ta cũng gọi anh một tiếng cha, anh lại không vừa mắt anh ta như vậy? Vì để lấy lòng ông xã, đến con trai cũng có thể đem ra cho ông xã vui?"
"Chẳng qua là một đứa con nuôi mà thôi." Phó Bồi Uyên cười như không cười nhìn anh, giọng điệu nguy hiểm: "Tôi đã nói sẽ làm hậu thuẫn cho em chơi tùy ý, nhưng đáng lẽ phải là kẻ thù mà em căm hận, em lại chọn cách coi như không nhìn thấy, không phải đến giờ vẫn còn ôm tình cũ đấy chứ? Nếu thế, vậy càng không thể giữ nó lại nữa."
Việt Từ không chỉ không giật mình, ngược lại nhìn Phó Bồi Uyên như phát hiện đại lục mới, nghe hắn nói xong thì liên tục gật đầu, tiếp lời theo suy đoán của hắn: "Đúng, không sai, anh nghĩ không hề sai chút nào. Đại Viên Viên quả nhiên liệu sự như thần, anh biết dù gì gã cũng là người đàn ông đầu tiên của tôi rồi đấy, trước khi gặp gã tôi chưa bao giờ nói chuyện yêu đương, khó tránh khỏi sẽ xuống nhẹ tay..."
Phó Bồi Uyên không đổi sắc mặt nhìn anh nói hươu nói vượn một cách nghiêm trang chững chạc, nếu nói trước còn có phần hoài nghi, hiện giờ đã hoàn toàn xác định Việt Từ tuyệt không có tí tình cảm nào với Phó Tấn, chờ cáo con nói xong, mới day day trán nói: "Nếu em đã không muốn động thủ thì để tôi làm vậy, cũng nên xử lý vài kẻ không có mắt, để họ nhớ dai một chút."
Hắn vẫn luôn suy nghĩ, quan hệ giữa Kỳ Dịch Niên và Việt Từ rốt cục là dạng gì, ba năm trước Kỳ Dịch Niên qua đời, sau đó không lâu Việt Từ bước vào giới giải trí, nhưng nếu nói sự cố đó khiến em ấy nhập vào thân thể này thì lẽ ra hành động không đến mức ngốc ngếch lỗ mãng như thế, mà nếu nói ba năm sau em ấy mới tỉnh lại trong thân thể đó, vậy khoảng thời gian ba năm kia em ấy ở đâu?
Hay là, ba năm trước là em ấy, ba năm sau cũng là em ấy, chẳng qua ba năm trước em ấy chỉ có ký ức của Việt Từ nên hành xử ngốc ngếch bị Phó Tấn mê hoặc con tim, ba năm sau khi rơi xuống đáy cốc bị kích thích nặng nề mới dẫn đến khôi phục ký ức cũng không biết chừng.
Nếu vậy... đáy mắt Phó Bồi Uyên tối lại, bất kể em ấy còn để ý Phó Tấn hay không, người này cũng không thể giữ.
....
Gần đây giới thượng lưu xuất hiện một sự kiện cực kỳ oanh động, oanh động đến mức không tưởng tượng nổi, thế nên khi người ta gặp nhau, câu nói đầu tiên luôn là: anh đã nghe chuyện Phó gia chưa?
Nghe rồi nghe rồi, rổ dưa lê này đúng là tươi mới, vừa lạnh vừa ngọt.
Cụ thể là chuyện gì?
___ Người cầm quyền tập đoàn Phó thị Phó Tam gia, đã trả lại cậu con nuôi Phó Tấn, nói khó nghe thì chính là không cần nữa, từ bỏ!
Đương nhiên, đối với bên ngoài sẽ không nói như vậy, Phó Tam gia nói rất nhã nhặn, lý do cũng thực chính đáng, rằng trả người về cho cha mẹ ruột để tận hưởng niềm vui gia đình, lại còn tặng Phong Hoa Giải Trí cho Phó Tấn, một công ty lớn như vậy, phần hậu lễ này đủ khiến người ta không thể nói ra nói vào, từ nay về sau Phó Tấn lại đổi tên về Trần Tấn.
Tất nhiên, rất nhiều nội tình người ta chẳng biết mà nói, tỷ như:
"Rốt cục chuyện này là thế nào!"
Phó Bồi Vinh nghe tin hoàn toàn không thể tin, bà ta nhìn con trai đang sụp ngồi trên sa lông, ép hỏi: "Rốt cục làm sao thế, rốt cục con làm gì chọc hắn, mà khiến hắn không thèm nể chút tình cảm cuối cùng, đuổi thẳng con ra ngoài?"
Phó Tấn bị lời lẽ chói tai của bà ta kích thích, ngẩng đầu lên, hai mắt gã đỏ ngầu, giọng khàn khàn: "Tại sao hắn làm vậy, chẳng lẽ mẹ không tự hỏi chính bản thân à?"
"Hỏi mẹ?" Phó Bồi Vinh hét lên, hoàn toàn không hiểu lời lên án của con trai, nhưng dưới ánh nhìn đằng đằng sát khí của gã, vẫn không nhịn được phải lùi về phía sau.
Cha Trần thở dài, giữ chặt bà vợ đang nổi giận, quát con: "Được lắm, nổi cơn gì với mẹ con, biết gì thì mau nói, chúng ta nghĩ đối sách, cứ suy sút như thế thì được tác dụng gì!"
Phó Tấn ha hả một tiếng, nhìn mẹ mình bằng ánh mắt căm hận, hỏi: "Việc Việt Từ suýt bị bắt cóc có liên quan đến mẹ đúng không?"
Phó Bồi Vinh nheo mắt, bản năng chột dạ: "Con... Con nói bậy bạ gì đấy, Việt Từ đó là ai... Làm sao mẹ biết nó bị bắt cóc..."
"Phó Bồi Thiên đã bị hắn bắt giữ, con nên sớm nghĩ tới. Khi con ở nước M, mẹ bảo con liên hệ với Phó Bồi Thiên, lúc ấy con nên nghĩ đến việc các người chắn chắn có cấu kết mới phải, hiện giờ hắn vừa bị bắt, Việt Từ liền bị tấn công, trong đó có chuyện gì còn cần con nói à? Hắn chỉ cần bắt được bọn giặc cướp kia tra hỏi một chút là có thể xác định ai làm! Con thật không tin được mẹ lại có thể làm ra sự việc này, mẹ, đó là Phó Bồi Uyên chứ không phải ai khác, hắn là người mẹ có thể bày kế ư!"
Phó Tấn nói hùng hổ bức người, Phó Bồi Vinh biến sắc, liên tục lùi về sau, cuối cùng ngã ngồi trên ghế, bà ta cắn môi, gục đầu không nói được lời nào dưới cái nhìn chăm chú của cha con họ Trần, thừa nhận hành vi mình làm.
"Bồi Vinh, là bà thật à!" Cha Trần thực không tin nổi vợ mình lại làm chuyện hồ đồ như vậy, hắn tức giận đến hận không thể vả một bàn tay qua đấy, nhưng nhấc tay mấy lần lại thả sụp xuống, chỉ đành oán giận mắng: "Bà đúng là điên rồi, sao mà ai cũng dám trêu chọc!"
Phó Bồi Vinh hối hận không thôi, nhưng nghe hai cha con chỉ trích vẫn không nhịn được biện giải: "Tôi cũng không biết bọn chúng lại vô dụng như vậy, đến một tên minh tinh nhỏ cũng không bắt được, nếu không phải thế, kế hoạch của tôi căn bản không có khả năng thất bại!"
Phó Tấn cười lạnh: "Mẹ không ngờ có nhiều người bảo vệ Việt Từ đến vậy, mà chính bản thân cậu ta cũng không phải quả hồng mềm dễ bóp, càng không ngờ Phó Bồi Uyên với tính cách đó lại coi trọng cậu ta như vậy, không ngại đuổi luôn con về để trả thù mẹ..."
Mỗi câu gã nói, mặt Phó Bồi Vinh lại trắng thêm một phần, khi gã nói xong câu cuối "Vậy giờ mẹ có đoán được, con về rồi, liệu hắn đã dừng tay hay chưa?", mặt bà ta đã trắng như tờ giấy, người lung lay sắp ngã.
Là chị gái Phó Bồi Uyên, sao bà ta lại không biết đứa em trai này chứ, chuyện Việt Từ là do bà khinh địch, nhưng trông bộ Phó Bồi Uyên có chỗ nào giống muốn từ bỏ, trước mắt chẳng qua chỉ là bữa khai vị buổi sáng, cuộc trả thù kế tiếp mà bọn họ phải chịu mới là bữa tiệc lớn đối phương đưa lên!
"Giờ... làm sao bây giờ?" Phó Bồi Vinh kinh hoảng, hoang mang đến nỗi không nghĩ ra nổi bất cứ đối sách gì, nghiễm nhiên không còn sự khôn khéo thường ngày.
Cha Trần nhận một cuộc điện thoại, chưa đợi ngắt máy đã ném di động lên mặt bà ta, rốt cục không nhịn được cơn giận gầm lên: "Bà tự nghe đi. Trần gia bị bà hại thế là xong rồi! Bà vừa lòng chưa! Không cam lòng không cam lòng, bà vì chút không cam lòng đó mà kéo cả Trần gia và con bà chôn vùi theo rồi!"
Phó Bồi Vinh không né kịp, bị ông quăng di động vào mặt, chỉ nghe "bốp" một tiếng, di động rơi xuống mặt đất, mặt bà ta tức khắc sưng đỏ lên, bà ta ngã xuống đất cũng không dám oán giận, sợ hãi cầm di động nghe, trên mặt chợt đọng lại, chiếc di động lại tuột xuống lần nữa.
Trần gia____xong rồi.
Này hết thảy đều do bà tham lam mà ra.
....
Trần gia xong, nhưng Phó Tấn... Không, Trần Tấn vẫn phải sống tiếp, Phó Bồi Uyên còn để cho gã một công ty, nhưng không phải là công ty hàng đầu giới giải trí mà người ngoài đồn đãi, Phong Hoa bây giờ ngày càng sa sút, sớm không còn khí phái lúc đầu. Khoảng thời gian trước, số hợp đồng mà công ty có thể lấy về cho nghệ nhân ngày càng ít đi, số nghệ sĩ nhảy sang máng khác chiếm đa số, dần dà chỉ còn lại cái xác không, Lạc gia có cho thêm nhiều tiền cũng không chịu nổi lượng tiêu hao chỉ có ra mà không có vào.
Huống chi, khi Lạc gia biết gã bị đuổi đã không chịu tiếp tục trợ giúp.
Không chỉ Lạc gia, sau khi Phong Hoa được đổi về dưới tên Trần Tấn, chính thức tách khỏi Phó thị, cổ phiếu công ty lập tức ngã trước ngã sau, thấy sắp phải phá sản!
Tại sao lại đến bước đường này chứ?
Trần Tấn cũng thật suy sụp, gã thậm chí không biết những kẻ vẫn luôn hạ độc thủ với mình có những ai, Việt Từ chắc chắn có, nhưng không chỉ cậu ta, hay nên nói số người bẫy gã nhiều lắm, căn bản đếm không hết!
Cứ tiếp tục như thế, công ty sẽ xong đời!
Cuộc sống của Trần Tấn đi về phía vực sâu, gã giống như chó nhà có tang bị Phó gia đuổi ra đường, lại gặp phải cảnh phần lớn sản nghiệp Trần gia bị niêm phong vì vướng nghi vấn trái pháp luật, bản thân công ty Phong Hoa dưới danh nghĩa gã cũng lung lay sắp đổ, có khả năng sập bất cứ lúc nào. Dưới tình huống đó, đám cưới với Lạc gia tự nhiên cũng không duy trì được, chẳng cần nói cũng biết, lão già họ Lạc luôn coi lợi ích là trên hết chắc chắn sẽ đề xuất giải trừ hôn ước!
Gã bây giờ, thật thê thảm đáng thương.
Trần Tấn không cách nào đối mặt hiện thực, đóng di động cắt đứt tất cả liên lạc với thế giới bên ngoài, một mình tránh trong căn hộ uống rượu trốn hiện thực, lúc say khướt, thân thể cũng bay lên theo, duy chỉ có tảng đá đè nặng trong lòng là không đẩy đi được.
Gã không muốn nghe thư ký gọi báo "Công ty phá sản", không muốn nhìn hai cha mẹ cãi nhau suốt ngày, không muốn đối mặt ánh mắt châm chọc vui sướng khi người gặp họa của người ngoài, tất cả những thứ đó đều khiến một người ngày xưa là đứa con cưng như gã không cách nào tiếp nhận!
Gã sinh ra đã là con trai độc nhất của Trần gia, thanh thế Trần gia tuy không lớn bằng Phó gia nhưng cũng là gia tộc thượng lưu, gã làm cậu ấm chưa bao giờ thiếu thốn yêu chiều, chung quanh đều là người nịnh gã kính gã.
Sau, cha mẹ lại ham sản nghiệp Phó gia nên đưa gã cho cậu ruột chỉ hơn gã bảy tám tuổi làm con nuôi, gã oán cha mẹ tôn thờ quyền lực, nhưng cũng bị tẩy não mà luôn muốn trở thành người thừa kế nhận được thân phận gia chủ Phó gia. Phó gia cũng không bạc đãi gã, cha nuôi gã Phó Tam gia cao cao tại thượng lạnh lùng tôn quý, ngày thường hiếm khi gặp, nhưng không bao giờ thiếu gã cái gì, người ngoài càng thổi phồng lên nhiều, bọn họ nhận định gã là người thừa kế Phó gia, là gia chủ Phó gia tương lai, tìm mọi cách lấy lòng gã, lấy lòng đến mức chính gã cũng tưởng thế, hoàn toàn không nhìn rõ bản thân mình là ai.
Gã đã từng nghĩ điều khổ sở nhất đời này là không cách nào ở bên Phương Trung Quy, thế nên để bù lại nỗi tiếc nuối đó, để lấp kín nội tâm trống rỗng, bên cạnh gã không thiếu tình nhân tương tự Phương Trung Quy, có điều gã cũng không dám cho đối phương biết những thứ đó, nên khi bị Việt Từ tìm ra sự thật mới phẫn nộ như vậy.
Gã khinh thường tên Việt Từ vâng vâng dạ dạ kia, dù biết cậu ta trộm mến mình, từ từ yêu đến tột cùng mà không dám nói ra, nhưng thế thì sao, cậu ta không phải Phương Trung Quy, không đáng cho gã quý trọng, với gã, sự ái mộ đó nhiều đếm không xuể. Cho nên gã giày xéo tấm lòng thành của cậu ta, nhục mã con người cậu ta, vì bị loại mặt hàng này nhìn thấy bí mật nên thẹn quá thành giận mà hại cậu ta, tra tấn cậu ta, hủy diệt cậu ta, nhìn cậu ta đau khổ tuyệt vọng dưới vực sâu thì vui mừng vô hạn.
... Việt Từ ở thời điểm đó, có phải cũng gian nan tuyệt vọng như gã bây giờ, không nhìn thấy tương lai, đau khổ đến không tìm thấy lý do để sống?
Trần Tấn cười thê thảm, đột nhiên hiểu rõ tâm tình Việt Từ lúc ấy, cũng tinh tường nhận thấy bản thân lúc ấy quá đáng đến mức nào. Gã thật ti tiện đáng ghê tởm, không biết hối cải mà đi khiêu khích một người vô tội, nếu không tự trải qua nỗi khổ sở của đối phương thời điểm đó, chỉ sợ cả đời này cũng chưa tỉnh ngộ, càng không biết bản thân đã từng quá quắt nhường nào.
Nhưng sự tổn thương đã được tạo thành rồi... Nên bây giờ là gieo gió gặt bão sao?
Đáng lắm... Thật đáng lắm...
....
Vào lúc cuộc sống Trần Tấn đi vào ngõ cụt, Việt Từ ở bên kia đang chuẩn bị lái xe đến chỗ ở tạm thời của Knox, anh tạm buông bỏ công việc, cố ý dời lịch cho trống một tuần lễ, sửa soạn đi nước Y với Knox, đi gặp Felix một lần, người cha dứt ruột đẻ ra thân thể này.
Có điều không nghĩ tới, vừa đến khu biệt thự lại nghênh đón một tin tốt trước, đến từ cuộc gọi của Tư Minh Tu, tiếng nói lạnh lùng của người đàn ông mang ý cười hiếm thấy, nói: "Việt Từ, nhờ vai diễn Sở Minh Đế, cậu đã được đề cử giải Bách Hợp ba năm một lần cho hạng mục diễn viên nam chính xuất sắc nhất!"
Link truyện: www.wattpad.com/story/181342655-hướng-dẫn-cách-vạn-nhân-mê-lật-kèo
Xem chương này tớ thấy hơi hơi thương thằng Phó Tấn các thím ạ, thằng này bình thường vẫn còn biết sợ Phó Bồi Uyên, chứng tỏ còn dạy được, nhưng khổ nỗi nó lại có hai người cha mẹ ruột khác, bị tiêm nhiễm bị giáo dục vặn vẹo nên không khá được, sang nước ngoài lại bị mẹ xúi giao du với ông bác hỏng nặng rồi, xung quanh toàn gần mực, không lây màu cũng khó. Ít nhất tớ thấy nó còn biết hối cải, biết suy nghĩ nhận ra mình sai, nếu từ bé sống với Phó Bồi Uyên, chỉ được mỗi Phó Bồi Uyên dạy mà tách biệt hẳn với bà mẹ thì có khi lớn lên không đến nỗi. Chung quy theo tớ, con cái như nào 9/10 đều do gia đình dạy dỗ hết.
_buirambut_)