Đây là lần đầu tiên Việt Từ đánh giá Phó Cảnh Việt ở cự ly gần, người xuất sắc trong số các thanh niên tài tuấn thế hệ này của Phó gia, rõ ràng thân phận của anh ta xấu hổ nhất, thế nhưng cả trong công việc công trạng hay trong cách làm người xử thế thì đều xếp hàng thứ nhất, đứng danh nghĩa dưới trướng Phó Bồi Uyên, Phó Tấn cũng coi anh ta là mối họa lớn trong lòng, có thể thấy thực lực người này không tầm thường.
Nhưng điều đầu tiên anh chú ý tới lại là gương mặt đẹp trai cực giống Lô Khê kia, chỉ khác là trông trưởng thành hơn, đôi mắt thâm thúy quyến rũ vô cùng, cho dù không cố ý cũng sẽ khiến người khác cảm thấy như có ý vị liếc mắt đưa tình, mũi cao thẳng, miệng cười tùy tiện, hoàn toàn có thể tưởng tượng ra vẻ phong lưu phóng khoáng khi anh ta lưu luyến bụi hoa*.
Anh sải chân bước vào ngồi luôn lên sô pha, mắt không chớp đánh giá Việt Từ, mang đậm ý tò mò, thái độ hết sức thân quen, hoàn toàn không giống như lần đầu gặp mặt, không, có lẽ với Việt Từ là mới gặp, nhưng anh thì đã chú ý vị thím trẻ này từ lâu.
Việt Từ mặc kệ cho anh ta đánh giá, không hề có tí bối rối nào, đã vậy còn rất tự nhiên nói với Tư Minh Tu: "Thấy chưa, đây không phải tự đưa tới cửa sao, có cậu hai Phó gia ở đây, còn sợ gì việc không dễ như trở bàn tay?"
Phó Cảnh Việt gật đầu đồng ý, ngữ khí thân quen: "Đúng thế, thím trẻ nói đúng, mau nói cho con biết, rốt cục kịch bản nào đã khiến thím trẻ để ý như vậy?"
Tư Minh Tu nhẽ nhích lông mày, anh không có hảo cảm gì với bộ dạng trăng hoa của cậu thiếu gia này, hoặc có thể nói, với toàn bộ người Phó gia, những ai gây trở ngại cho con đường phát triển của Việt Từ anh đều không có hảo cảm, nhưng bàn tay vàng đã dâng đến cửa không thể để phí, nên lúc này chẳng hề do dự lợi dụng đối phương: "Là phim chính trị, do Truyền hình nghệ thuật lực lượng không quân kết hợp với hãng phim Danh Du sản xuất, đạo diễn Liêu Thành Sổ, biên kịch Phù Dật, đều là hai nhân vật danh tiếng trong giới. Hiện tại họ báo với bên ngoài rằng kịch bản còn đang trù bị, nhưng theo tôi được biết, kịch bản đã được làm xong, không biết Liên Thành Sổ tính toán cái gì, mãi chưa tuyên bố chuẩn bị quay.
Hiên tại số diễn viên rình kịch bản này như hổ rình mồi không ít, diễn viên hạng hai hạng ba căn bản không chen chân được, minh tinh hạng nhất thậm chí cả siêu sao nổi danh cũng có lòng muốn gia nhập. Dù sao cũng là bộ phim đầu tiên nhà nước sản xuất, ai mà không đỏ mắt."
"Là Liêu Thành Sổ mới đoạt giải thưởng quốc tế lớn không lâu trước đây à?" Tuy Phó Cảnh Việt không phải người trong giới, nhưng cũng từng quản lý Phong Hoa một thời gian, cũng biết làm bài tập về nhà*, anh cười cười tán dương: "Người này không tồi, thím trẻ có ánh mắt lắm."
Lời khen vô vị sáo rỗng nói ra từ miệng anh ta, lại mang tới cảm giác chân thành khiến người tin tưởng.
Việt Từ nhướn mày, vẫy tay với anh ta, híp mắt, nói không chút để ý: "Cháu trai lớn, sau này gọi bằng chú biết chưa, còn để ta nghe thấy một tiếng "thím trẻ" lần nữa, cháu không cần bước vào cánh cửa này nữa đâu."
Phó Cảnh Việt làm mặt khổ sở: "Đừng mà, nếu cháu gọi như vậy, sau này còn không vào được cửa Phó gia, thí... ngài cũng thông cảm cho cháu trai một chút có được không?"
Nói xong, thấy thần sắc đối phương không hề dao động, đành phải thở dài, bất đắc dĩ lùi một bước: "Không được gọi thím, vậy chúng ta bàn một chút, gọi Việt thiếu có thể chứ?"
Gọi "Việt thiếu", lại cũng ngả ngớn chẳng khác gì "thím trẻ".
"Cũng được, cháu trai." Việt Từ không để ý ngữ điệu của anh ta, thật ra anh ta gọi "thím trẻ" hay "Việt thiếu" thì cũng thế thôi, chẳng qua là anh nhàm chán nên mới muốn trêu chọc đối phương, nhìn thấy đối phương như thoáng thấy Kỳ Dịch Niên hồi trẻ, trêu phát có vẻ rất thú vị.
Di động trên sô pha phát ra âm rung nho nhỏ, cắt ngang hứng thú của Việt Từ, anh cầm lên xem, trên màn hình là số điện thoại của thám tử tư anh thuê trước đó không lâu.
Bệnh viện gửi giấy khám bệnh của Việt Tân Thư về rất nhanh, bà ta được chẩn đoán có bệnh thần kinh không thích hợp ở trại cai nghiện, ngay sau đó được chuyển vào bệnh viện tâm thần Nam Sơn. Bệnh viện này có lịch sử hai mươi năm, nhưng số người khỏi hẳn rồi xuất viện bằng không, tuy bệnh tâm thần vốn thuộc về bệnh khó chữa, nhưng có thể đạt đến trình độ hai mươi năm không ai xuất viện, thì chứng tỏ trình độ bệnh viện này khó tả đến chừng nào.
Nhưng Việt Từ lại rất hài lòng, có lẽ ngoại trừ Việt Tân Thư thần trí không rõ thì tất cả mọi người đều rất hài lòng, người như thế giam cả đời ở trong bệnh viên tốt hơn nhiều so với thả ra ngoài gây hại xã hội. Trong lúc mãn nguyện, Việt Từ còn cố tình thuê thám tử tư theo dõi sát sao bệnh viện tâm thần, phòng ngừa xảy ra sơ suất.
Phó Bồi Uyên từng hỏi anh có thể xảy ra sơ suất gì, lúc ấy Việt Từ chỉ cười không nói, bây giờ nhìn màn hình điện thoại tức khắc nhướn mày, quả nhiên đến rồi đấy, y như đoán trước, còn nhanh hơn đoán trước.
"Cậu Việt, tôi là Trần Vĩ, mười phút trước có một đám người xông vào kiểm soát bệnh viện tâm thần Nam Sơn, bắt bà Việt đi rồi. Cảnh sát đã tới nơi, nhưng không thu hoạch được gì ở hiện trường."
Việt Từ nhàn nhạt đáp lời, hỏi: "Bọn họ có để lại dấu vết gì không?"
Thám tử nói: "Không, thủ pháp đám người này vô cùng chuyên nghiệp, vừa tới đã chặt đứt nguồn điện toàn bệnh viện, cầm súng đi vào, thân thủ có huấn luyện, quần áo mặc giống nhau như đúc, trên đeo mặt nạ... À đúng rồi, trong bọn chúng có người nước ngoài, khi bọn chúng xông vào phòng bệnh bà Việt, tôi nghe thấy một tiếng "Fuck" rất rõ."
"Tốt, tôi biết rồi, công việc của anh đã hoàn thành, tôi sẽ gửi thù lao tới tài khoản đã chỉ định, hợp tác vui vẻ."
Ba người có mặt đều quan tâm nhìn anh, hỏi: "Sao vậy, có chuyện gì?"
Thanh niên cười nhạt, không bị ảnh hưởng, nói nhẹ như bẫng: "Không có gì, chứng kiến một màn báo ứng đến muộn mà thôi."
Việt Tân Thư thà tự sát chứ không muốn bị bắt, chứng tỏ bị bắt xong sẽ phải chịu tra tấn, tất nhiên sẽ sống không bằng chết, đây cũng coi như là báo ứng đến muộn với bà ta.
....
Vùng ngoại thành.
Một chiếc ô tô màu đen chạy vào khu biệt thự nổi tiếng dành cho người giàu có, tiến thẳng vào hậu viện một tòa biệt thự trong số đó. Đường Cổ khoan thai nhảy xuống khỏi ghế phó lái, chưa kịp lau mồ hôi trán đã thấy Claire đẩy xe lăn đi về hướng này, phía sau có người hầu cầm ô, giúp người trên xe lăn chắn ánh nắng gay gắt.
Người đàn ông trên xe lăn gầy đến nỗi dường như chỉ còn mỗi khung xương, da thịt trên người lâu không được thấy ánh sáng ban ngày, khuôn mặt tuấn mỹ nham hiểm nhuốm đầy hơi thở chết chóc lạnh lẽo, đôi mắt xanh thẳm như ngọn lửa đến từ địa ngục. Thoạt trông hắn yếu ớt đến nỗi không chịu nổi một kích, nhưng lại khiến nhưng tên cấp dưới từng lấy mạng vô số người cảm thấy sợ hãi cực độ, hoàn toàn không dậy nổi nửa ý không phục.
Đường Cổ cúi đầu xuống, cung kính chào: "Ngài Knox, đã bắt người về đây."
Cấp dưới đằng sau vô cùng biết điều mà mở khoang sau xe, khiêng một bao tải không ngừng vặn vẹo ra ngoài, ném lên mặt đất, không ngoài ý muốn nghe thấy bên trong truyền đến tiếng kêu thảm thiết.
Giọng nói trầm khàn vang lên: "Mở ra, để ta nhìn người bạn cũ xem nào."
"Vâng."
Cấp dưới đáp, cởi nút bao tải, cảm giác bên người có ánh mắt nham hiểm như sắp hóa thành thực thể xuyên thủng cả mình và cái bao tải này, khiến anh ta như cảm nhận được sức nóng của ngọn lửa đang cháy, tay run rẩy, nhưng vẫn nhanh nhẹn đổ bao tải người ra, lộ một người đàn bà gầy khô bị trói, miệng bị nhét giẻ.
Nhìn thấy người này, bất ngờ là ngài Knox lại cư xử không giống bình thường, còn cười khẽ, tiếng cười khiến những người có mặt đều lạnh cả sống lưng, bất giác lộ ra ánh mắt sợ hãi. Ngài Knox rất ít cười, bình thường hắn mà cười chứng tỏ thủ đoạn hắn chuẩn bị làm cực kỳ tàn khốc, tàn khốc đến nỗi hắn sinh ra cảm giác sung sướng.
Mà hắn sung sướng, sẽ là địa ngục đáng sợ của người ngoài.
Cấp dưới rút giẻ khỏi miệng người đàn bà, Việt Tân Thư thở hổn hển, cổ họng phát tiếng khò khè, bà ta ách giọng nói lải nhải không rõ, đồng thời thân thể không ngừng lăn lộn, hòng thoát khỏi dây trói.
Ngài Knox khẽ nhíu mày, nhìn về phía Đường Cổ, hỏi: "Mụ nói cái gì?"
Đường Cổ vội đáp: "Ngài Knox, mụ ta nói tiếng Hán, ý là... đồ con hoang, đồ bỏ đi, chết đi, giết mày... Mày chết hắn sẽ trở về, trả hắn lại cho tao... hắn là của tao..."
Đường Cổ lắng nghe lời nói mơ hồ của mụ ta, không ngừng phiên dịch từng chữ cho ngài Knox, thấy con mắt màu xanh lam ngày càng trở nên lạnh lẽo, tựa như biển sâu sắp sửa nuốt chửng tất cả, sợ đến mức hai chân run lên, nhưng lại chỉ có thể cố nhẫn nại phiên dịch tiếp, hoàn toàn không còn uy thế kiêu ngạo của người chỉ huy tay sai xông vào bệnh viện bắt người lúc nãy.
Hắn thấy ngài Knox nở nụ cười lạnh, trầm giọng nói: "Nói cho mụ biết, Felix là của ta, hắn thuộc về ta, hắn yêu ta, cam tâm tình nguyện sinh con cho ta, làm phu nhân của ta, ở bên ta cả đời."
Đường Cổ sửng sốt, thật đúng là lần đầu thấy ngài Knox cãi nhau với người khác, đã vậy còn là cãi với một mụ điên tâm thần rối loạn, trước giờ ngài ấy chỉ lạnh nhạt sai người dưới đem đi xử lý, hành vi ấu trĩ mà lại giàu sức sống này quả thực không giống ngài.
Dù vậy, hắn vẫn dựa theo mệnh lệnh chuyển lời, không ngờ khi hắn nói đến câu "Felix cam nguyện sinh con cho ngài Knox" thì Việt Tân Thư vốn đang quay cuồng đột nhiên có phản ứng, mụ hét lên một tiếng như thể bị tổn thương nghiêm trọng, cặp mắt đỏ như máu trợn trừng lên, rõ ràng đã bị trói chặt, vậy mà còn giãy dụa cố nhào về phía hắn, miệng kêu tê tâm liệt phế:
"Không!!! Hắn là của tao, hắn là của tao!! Mày cái đồ biến thái, biến thái___ Dexter. Knox mày đồ biến thái trả hắn lại cho tao___ trả cho tao!"
Mụ đàn bà bị bắt còn giương nanh múa vuốt đòi đánh người này, bị đánh lăn ra đất đau đến chết ngất mà còn luôn mồm "biến thái con hoang", đang kêu thì đột nhiên bật khóc, nức nở giống hệt lệ quỷ âm trầm: "Trả cho tao___ Đó là... cùng tao sống nương tựa vào nhau... sống nương tựa lẫn nhau..." Hai chữ cuối cùng làm thế nào cũng không nói ra được.
Đường Cổ đứng lên, sắc mặt quái dị, lần đầu tiên hắn thấy có kẻ dám to gan gọi tên đầy đủ của ngài Knox, kinh khủng hơn là sau khi hắn phiên dịch lại cho ngài Knox trong nơm nớp lo sợ, vị giáo phụ thế giới ngầm này không chỉ không nổi giận vì bị mụ ta mạo phạm, mà còn bật cười.
Đó không phải nụ cười lạnh làm người ta sợ hãi, mà là nụ cười to sung sướng, cười đến nỗi hai mắt cũng hướng lên trên, đủ thấy tâm tình hắn vui sướng đến mức nào.
Hắn nói: "Dù mụ bắt con ta đi thì sao nào, suốt hai mươi ba năm, Felix đều ở bên cạnh ta, thậm chí hắn còn quên mất mụ là ai, mà mụ thì chỉ có thể trốn chui trốn nhủi trong cống nước, ngày ngày ôm nỗi sợ hãi cùng dày vò oán hận. Giờ khắc này ta tìm được đến, ta sẽ dẫn con ta về đoàn tụ với phu nhân. Còn mụ, ta sẽ nói với phu nhân, mụ đã chết, sớm đã hóa thành một bãi bùn, không còn cần phải nhớ đến nữa."
"Tất nhiên, ta sẽ không để mụ chết nhẹ nhàng như vậy, hết thảy những thứ mụ đã làm với con ta trong hai mươi ba năm qua, ta đều sẽ trả lại gấp bội. Đừng nóng vội... Không phải mụ hẹn với Felix cùng nhau sống đến 99 tuổi ư, cả nhà ba người chúng ta đều sẽ sống đến lúc đó, mụ cũng sẽ sống trong tra tấn dưới cống bẩn đến tận ngày ấy mới tắt thở, thiếu một ngày cũng không được."
Đường Cổ nghe hắn nói giọng âm âm lạnh lẽo sợ tới rùng mình, hắn nghĩ, ngài Knox điên thật rồi, rõ ràng phu nhân đã làm người thực vật hai mươi ba năm, ngay cả bác sĩ giỏi nhất cũng e hắn sẽ không tỉnh dậy.
Nhưng hắn không dám nói, cũng không nói được, chỉ có thể thuận theo ý thủ lĩnh truyền lại từng câu cho mụ đàn bà nghe, không ngoài ý muốn lại thấy mụ ta bị kích động lần nữa, mụ suy sụp đến nỗi không ngừng đập đầu vào đất, lực mạnh khiến máu chảy rất nhanh, khi hắn kéo ra thì mặt đã be bét máu không nỡ nhìn.
Ngài Knox rất sung sướng, tựa như cơn uất ức chồng chất trong lòng hai mươi ba năm rốt cục phát tiết được ra ngoài. Hắn dựa vào xe lăn, ra hiệu người hầu bỏ ô ra, ngửa đầu mặc cho ánh sáng nóng chói vẩy vào mặt, khuôn mặt hắn đẹp mà gian tà, mang ý cười vặn vẹo, ra lệnh: "Lôi mụ ta xuống, giao cho Gior xử lý, ta muốn mụ sống không bằng chết, những luôn giữ lại một hơi đủ để sống sót, sống đến ngày ta chơi chán thì thôi."
Gior là thủ hạ giỏi thẩm vấn nhất của ngài Knox, phụ trách thẩm vấn tra hỏi, thích nhất là dùng hình lên phản đồ hoặc kẻ địch bị bắt, thủ đoạn tàn nhẫn đến nỗi người ngoài vừa nghe danh đã sợ mất mật, ngay cả người trong tổ chức cũng coi hắn là sự tồn tại đáng sợ.
Đường Cổ đáp: "Vâng, thưa ngài."
Mụ đàn bà kêu thảm trên đất bị tha đi không chút lưu tình, hậu viện trở nên lặng ngắt như tờ, những người đang phải đứng phơi nắng không ai dám phát ra một âm thanh nhỏ, cứ thẳng đơ như tượng điêu khắc, chỉ có ngài Knox là vẫn ngửa đầu tắm nắng, hắn híp mắt, không hề ngại cái nắng bỏng rát, giống như muốn bù lại hết số ánh nắng không phơi trong hai ba năm qua.
Mãi lâu sau, hắn mới chậm rãi cất tiếng trầm khàn: "Clare, mụ đàn bà này đặt tên con ta là gì?"
Clare dùng giọng lớ lớ không xuôi tai, đọc ra hai chữ tiếng Trung: "Việt . Từ"
Đường Cổ giải thích: "Ngài Knox, trong từ điển nước Hoa nó có ý nghĩa là cáo biệt, chia ly." Đủ thấy dụng ý Việt Tân Thư ác độc thế nào.
Ngài Knox cười khẽ, nhưng chưa tức giận, hắn nghĩ nghĩ, lại hỏi: "Năm đó, phu nhân... đặt cho nó tên gì?"
Lần này Clare phải nghĩ kĩ mất một hồi, bởi vì từ sau khi đứa trẻ bị bắt đi, từ này đã trở thành cấm kỵ, không ai dám đề cập, ngay cả thủ lĩnh cũng không chủ động gọi tên nó, dần dà cái tên này bị chôn ở chỗ sâu trong ký ức khó mà nhớ nổi, hắn phải tốn bao sức lực mới moi được ra ngoài, đáp lại: "... Thỏ Miên Man, đúng rồi, là Thỏ Miên Man, phu nhân nói đặt cho thiếu gia một cái biệt danh, lúc đầu định gọi là Miên Miên, nhưng cảm thấy nghĩa "ngủ say" mang điềm xấu nên đổi thành Thỏ Miên Man, tuy tôi cũng không hiểu hai cái tên này có gì liên quan."
Ngài Knox lặp lại: "... Thỏ Miên Man"
Clare chủ động hỏi: "Giáo phụ, ngài có muốn đi gặp tiểu thiếu gia không?"
*Chú thích:
Lưu luyến bụi hoa: ý là vương vấn mỹ nhân, đi trăng hoa với gái (hoặc trai ;))
Làm bài tập về nhà: Khi Phó Cảnh Việt quản lý Phong Hoa, vốn không phải chuyên về giới giải trí nên anh ta sẽ có nhiều cái không biết, phải vừa làm vừa tìm hiểu. Ở đây ý nói khi phụ trách Phong Hoa, dù có chơi bời thế nào thì anh ta cũng biết coi trọng công việc, chăm chỉ học hỏi tìm tòi (chăm làm bài tập về nhà)
(Hai vợ chồng bố mẹ đẻ Việt Từ cũng vui lắm các thím ạ, nhất là ông bố, các thím cứ tưởng tượng đến lúc Việt Từ nghe được cái tên Thỏ Miên Man kia ra sao nhé ;))
__buirambut_)