Đầu Việt Từ không ngừng ngưỡng ra sau, trong lúc nửa tỉnh nửa mơ cảm thấy có cái gì đè nặng lên người mình cùng với chỗ đau nhói ở cổ. Anh quơ quơ đầu, không khỏi cảm khái đàn ông Phó gia thật sự thuộc họ chó, tên nào tên nấy chỉ thích gặm cổ.
Anh híp nửa mắt sung sướng, măc kệ động tác người đàn ông tiếp tục lấy lòng mình, nhưng khi ngón tay đối phương trượt xuống thì chợt nắm chặt lấy. Việt Từ thở dài, chậm rãi cất giọng biếng nhác: "Không phải chú nhỏ định lợi dụng lúc người gặp khó khăn mà bá vương ngạnh thượng cung* đấy chứ?"
Phó Bồi Uyên từ trên cao nhìn xuống hai má lộ đầy mị ý của thanh niên, trên người hắn vẫn chỉnh tề chưa loạn, đối phương nằm dưới thân hắn thì đã xộc xệch quần áo, cúc áo bị cởi mở ra cả mảng da lớn trắng mịn, đai quần nới lỏng rũ một bên, chỉ cần hơi tháo một phát là có thể khiến anh hoàn toàn lõa thể trong không khí. Nhưng dù thế, ngữ khí thanh niên vẫn không hề rơi xuống hạ phong, anh thở dài, trêu ghẹo: "Cũng được, nếu chú trẻ cố tình muốn, sao tôi lại cự tuyệt lời mời của mỹ nhân chứ, chẳng qua lát nữa anh cần phải tự ngồi lên mà động."
Nghe như mời mọc, thực ra là từ chối, thậm chí còn có ý ngầm cảnh cáo.
Phó Bồi Uyên đương nhiên hiểu, con cáo này trông có vẻ phóng đãng không tiết tháo, toàn thân tỏa ra khí tức mê người, thực ra kiêu ngạo hơn bất cứ kẻ nào. Nếu hắn bá vương ngạnh thượng cung, đối phương tất cũng chẳng thể phản kháng, nhưng không thể nghi ngờ cách làm đó sẽ triệt để cắt đứt mọi đường phát triển quan hệ giữa hai người họ, thậm chí sau này chỉ biết đánh nhau không chết không ngừng.
Hắn không để tâm cáo con giương nanh múa vuốt với mình, nhưng cũng không muốn dùng biện pháp cưỡng ép đánh nát kiêu ngạo của nó.
Người đàn ông cười ảm đạm, tiếng nói trầm thấp: "Việt Từ, cậu cứ yên tâm, tôi sẽ không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, dù muốn chiếm hữu cậu thì cũng sẽ làm dưới tình huống cậu tâm phục khẩu phục."
Nói xong, không đợi đối phương thở phào, chuyển câu nói tiếp: "Có điều trước lúc đó, tôi phải thu một ít lợi tức."
Hắn dùng một tay nâng đầu thanh niên, nụ hôn mãnh liệt bá đạo ập mạnh xuống, mang theo khí thế như sắp nuốt vào bụng mà cắn đôi môi non mềm, sau khi đối phương phát ra tiếng thở dài khó nhịn thì tiến đầu lưỡi vào trong miệng đối phương xâm lược, quấn lấy đầu lưỡi kia cùng chơi đùa triền miên, đến tận khi cả hai đều không thở nổi mới khó khăn dừng lại.
Nhìn cảnh sắc thanh niên ngửa đầu thở dốc mê người, đáy mắt hắn tối sầm lại, nhưng không dây dưa nữa, buông đối phương ra, xoay người xuống giường, ngay sau đó lại bị nắm lấy cổ tay, thanh niên trên giường khoát cả người lên vai hắn, mang theo mùi rượu thoang thoảng cùng hơi thở ngọt lành say lòng người.
Phó Bồi Uyên khó hiểu xoay người, khoảng cách hai người gần sát nhau, hai má thanh niên ửng lên như hoa đào, đôi mắt hẹp dài sáng ngời thần thái, sóng tình lưu chuyển, môi hồng hơi gợi lên ý cười nhẹ nhàng, như say mà không phải say, còn chất chứa hơi thở phong lưu cực hạn, ngón tay anh nắm cằm hắn, mỉm cười khe khẽ, hơi ách giọng nói ái muội bên tai hắn:
"Đệ tử tốt của ta, lợi tức cũng không phải thứ đơn giản như này, để sư phụ dạy cho con."
_____ta là đường phân cách của "hai thằng công không có hoạt động XX chỉ có thể làm anh em hồ lô" và "Phần miêu tả bên dưới đã bị rụng đi rồi."________
Quần áo, chăn gối đều bị đá xuống đất lúc hỗn loạn, trên giường lớn mềm mại chỉ còn hai người đàn ông ăn mặc xốc xếch, tiếng thở dốc phát ra ồ ồ, chính khi tình nồng, cửa phòng lại chợt vang lên tiếng đập cửa: "Cốc cốc."
Động tác hai người đều cứng đờ, sau đó lại khôi phục như cũ, không chỉ không dừng mà còn càng thêm kịch liệt.
Sau hai giây tạm dừng, cửa phòng truyền đến tiếng Lô Khê nôn nóng: "Chú, chú mở cửa đi, con đã nấu canh giải rượu cho Việt Từ."
Hiển nhiên là vì Phó Bồi Uyên ôm người vào phòng rồi mãi không ra khiến thiếu niên sinh lòng hoài nghi, không có tiếng đáp lại càng khiến cậu có dự cảm không tốt.
Đáy mắt Phó Bồi Uyên trầm xuống, hắn chưa kịp nói gì, một người con trai khác nằm trên giường đã giương giọng trả lời: "Thanh Khê, anh tỉnh rượu rồi, anh và chú cậu đang nói chuyện quan trọng, cậu về phòng nghỉ ngơi đi."
Chuyện quan trọng?
Phó Bồi Uyên cười như không cười nghe ngữ điệu ung dung bình thản của anh, lại nhìn thứ cứng rắn như sắt trong tay, cố tình tăng nhanh động tác, không hề ngoài ý muốn nghe thấy đối phương không kịp đề phòng rên lên.
Ngoài cửa, Lô Khê tức khắc trầm mặc, tựa hồ đoán được điều gì, ách cổ họng, nói: "Vâng, anh cũng nghỉ ngơi sớm đi."
Tiếng bước chân đi xa, Việt Từ kéo lỏng áo sơ mi trên người đối phương, cắn một phát vào hầu kết đang không ngừng động động lên xuống kia, sau đó mút mạnh, mỉm cười khe khẽ: "Chú nhỏ, chúng ta tiếp tục."
....
Sáng sớm hôm sau.
Cửa phòng ngủ bị đẩy ra, người đàn ông vẫn mặc bộ đồ Tây của ngày hôm qua, áo sơ mi được cài kín đến tận nút trên cùng, áo choàng kẻ sọc thoải mái bao quanh người, Tây trang màu xám chỉnh tề cẩn thận, quần dài thẳng tắp không một nếp nhăn, lông mi sắc bén, con ngươi đen sâu thẳm cũng mang theo hơi thở cấm dục trang trọng, duy chỉ có một vết hồng trên hầu kết là phá hủy khí thế toàn thân.
"Chúc mừng chú đạt thành nguyện vọng." Một giọng âm trầm đột ngột vang lên, chứa đầy ý trào phúng: "Cũng cảm ơn ngài cho con một bài học này, để con hiểu rõ quyền thế địa vị rốt cục quan trọng đến mức nào."
Phó Bồi Uyên xoay người, hơi cúi đầu xuống, thiếu niên đang cuộn mình ngồi trong bóng tối cạnh cửa, đầu cúi không thấy rõ biểu cảm, toàn thân toát ra cảm giác áp lực ủ dột, không biết đã ngồi đây bao lâu.
Hoặc là vừa mới, hoặc đã được một lát, hoặc có lẽ đã ngồi cả đêm cũng không biết chừng.
Thần sắc Phó Bồi Uyên thản nhiên, không hề phản ứng gì, hoặc có thể nói khắp thế gian này cũng chỉ có một Việt Từ là có thể khiến hắn lộ ra biểu cảm thứ hai ngoài sự lạnh lùng. Đối mặt với đứa cháu đã bắt đầu hướng tới cực đoan, hắn cũng chỉ bình thản nói: "Nhớ kỹ thân phận của con."
Việt Từ nghe động tĩnh, mặc áo ngủ ra khỏi phòng, lăn lộn nửa đêm mới ngủ được, say rượu khiến đầu hơi đau nhói, anh vận động thân thể một chút cho đỡ mệt mỏi, khàn giọng nói: "Sao lại ngồi như thần giữ cửa vậy, chắn cửa phòng anh thú vị lắm sao?"
Tấm thân thể này thực sự rất mềm mại, quả không hổ là thể chất trong truyền thuyết, đêm qua đùa nhau cũng không đến nỗi quá quắt lắm, thế mà cũng lưu lại không ít vết ứ máu, khiến bây giờ anh vẫn còn thấy hơi đau. Từ sau khi sống lại, cái gì cũng tốt, chỉ có cái thể chất này là không hợp lòng anh.
Anh bước tới cửa thì nhìn thấy hai người đang giằng co nhau.
Phó Bồi Uyên thấy anh chưa chỉnh quần áo, dung nhan đã đi ra, đáy mắt tối sầm lại, rất bá đạo mà vươn tay thắt lại toàn bộ cúc áo đối phương, thản nhiên trách cứ: "Vào thay quần áo rồi hẵng ra, để thế này thành bộ dạng gì."
Việt Từ chậc một tiếng, có chút buồn cười: "Phó tiểu tam, năm nay anh ba mươi ba chứ không phải bốn mươi ba, sao mà điệu bộ cứ như ông cụ vậy?"
Phó tiểu tam?
Xưng hô tùy tiện ngả ngớn này khiến Phó Bồi Uyên khẽ dừng động tác, cảm giác quen thuộc khó hiểu chợt nảy lên, hắn cụp xuống đôi mắt đang hiện lên ánh sáng biến hóa kỳ lạ, nhưng vẫn không lộ biểu cảm gì mà cười cười, hỏi lại: "Sao thế, không gọi chú nhỏ à?"
Việt Từ dựa tường: "Tôi muốn nghe anh gọi ba ba hơn."
Từ khi Việt Từ bước ra, Lô Khê đã đứng lên, nhưng vẫn ở yên trong chỗ tối, cậu yên lặng nhìn hai người tương tác qua lại, sau đó nhắm mắt, dự cảm cuối cùng vẫn thành sự thật, trước kia hai người họ nói chuyện phiếm chẳng khác gì gây sự đối chọi nhau, nhưng sau một đêm qua, giữa hai người lại có thêm sự ăn ý mà người ngoài không chen vào lọt, thậm chí chú nhỏ còn chẳng so đo việc đấu võ mồm với anh nữa, càng thêm chiều chuộng mặc anh làm càn.
Ghen tị cùng phẫn nộ gặm cắn nội tâm cậu, loại thời điểm này, trên mặt cậu cũng là sự bình tĩnh trước nay chưa từng có, giống ao tù nước đọng.
Phó Bồi Uyên không tốn nước bọt nhiều với Việt Từ, thoải mái bỏ qua đề tài này, nói tiếp: "Ở trụ sở Thành Lâm vẫn không thuận tiện lắm, cậu thu dọn hành lý theo tôi về nhà chính Phó gia đi."
Lô Khê mở mắt, cười cười châm chọc, chú nhỏ đúng là tính toán hay, cậu nhìn thoáng qua vẻ mặt kinh ngạc của Việt Từ, cười nhạo nói: "Nhà chính nhà chú trước kia chỉ có mình chú ấy ở, hiện tại cả ông nội bà nội đều về ở cùng, anh đến thì vừa dịp gặp mặt cha mẹ chồng đấy."
Nói thế, chứa đầy vẻ trào phúng, trong lòng lại chắc chắn Việt Từ sẽ không đáp ứng.
Việt Từ lộ vẻ cổ quái liếc nhìn Phó Bồi Uyên, thầm nghĩ rước bạn giường về nhà là cái dạng hành động ghê gớm gì, không phải đêm qua mới giúp nhau giải quyết một chút mà Phó tiểu tam đã ngây thơ coi anh là vợ tương lai đấy chứ?
Không thể nào, nói Phó tiểu tam ngây thơ thì anh tin, ba mươi năm chưa hề XX anh cũng tin, bởi loại động tác trúc trắc đêm qua trông có vẻ đến cả số lần tự thủ dâm cũng đếm được trên đầu ngón tay.
Nhưng nếu nói hắn ngây thơ đến nỗi xem giúp nhau an ủi thành yêu thật thì quá không phù hợp với hình tượng gia chủ Phó gia, Phó Bồi Uyên tâm cơ thâm trầm mà anh biết cũng không phải người như thế.
Đang nghĩ, chưa kịp nói gì, trong phòng đã truyền đến một hồi chuông điện thoại.
Việt Từ thu hồi ý nghĩ, tạm gác lại suy tưởng này, xoay người vào phòng lấy di động, màn hình hiện số điện thoại từ đồn cảnh sát, anh nheo mắt, chợt nổi dự cảm xấu.
"Xin chào, xin hỏi đó là cậu Việt phải không?"
"Là tôi."
"Đây là trại cai nghiện, Việt Tân Thư mẹ cậu đã tự sát lúc rạng sáng nay, bây giờ đang cấp cứu ở bệnh viện..."
Việt Tân Thư tự sát?
Tin tức bất ngờ khiến Việt Từ hết sức kinh ngạc, loại người như Việt Tân Thư mà cũng có thể quyết định tự sát, xác suất việc này quả thực còn thấp hơn cả việc Phó Tấn hối cải làm người tốt, thế nhưng đã thật sự xảy ra.
Phó Bồi Uyên vào theo, thấy vẻ mặt anh quái lạ, hạ giọng hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Việt Từ cúp điện thoại, giải thích đơn giản cho hắn nghe.
Phó Bồi Uyên không chần chừ, lời ít ý nhiều nói: "Thay quần áo đi, tôi đưa cậu đến bệnh viện."
Chẳng cần bàn, hắn cũng biết, bất kể Việt Tân Thư có chết hay không, Việt Từ cũng sẽ đến gặp mặt bà ta lần cuối.
Đóng cửa phòng ngủ, Phó Bồi Uyên nhìn thoáng qua Lô Khê đứng cứng ngắc như cây cột, lạnh giọng bảo: "Chốc nữa cha con sẽ tới."
Lô Khê khoanh tay, cười châm chọc: "Chú, không cần đẩy con ra ngoài vội vã như vậy, chú yên tâm đi, trước khi có đủ năng lực chống lại chú, con sẽ không ngu xuẩn quấn lấy Việt Từ."
Cậu tiến lên một bước, trong ánh mắt chứa căm hận ngập trời, giọng nói càng tỏ ra mềm nhẹ: "Anh ấy là của con, một ngày nào đó, con sẽ khiến anh ấy trở về bên cạnh con."
Đến lúc ấy, kẻ nào nhìn anh cậu sẽ hủy mắt kẻ đó, kẻ nào chạm anh cậu sẽ đánh gẫy tay kẻ đó.
*Chú thích:
Bá vương ngạnh thượng cung: thành ngữ Trung Quốc, ý chỉ cưỡng gian, cưỡng hiếp, cách nói giảm nói tránh vô cùng tao nhã lịch sự của người xưa.
(Khổ quá, thỉnh thoảng thấy thằng bé Lô Khê tội cơ mà nhiều lúc ẻm trẻ con thực sự, nhoi nhoi như ngựa non háu đá ấy, thôi cho nên mối tình đầu của tuổi dở dở ương ương chả thành đâu mà
_buirambut_)