Hắc Vụ Phong Sơn quả thật là phải tới thủ đô lấy cảnh, hơn nữa nhân vật cần ngoại cảnh chủ yếu là Hạ Đồng Đồng của Việt Từ, nhưng điều này cũng không có nghĩa rằng cậu sắp về đây ngay, vì phân cảnh ở bên thành điện ảnh vẫn chưa quay xong, thời gian này thật sự nhiều vất vả, những lời Lô Khê nói trên lễ đính hôn hoàn toàn là nửa thật nửa giả hòng lừa gạt cho qua.
Nhưng lừa gạt nhất thời chỉ là vô dụng, để không bị chú nhỏ bắt được nhược điểm, cậu phải tự bỏ tiền túi ra gánh hết mọi phí dụng của đoàn phim, coi đó là điều kiện giúp đả động Lạc Dương, thế mới được đền bù mong muốn.
Đương nhiên, không phải lúc nào cậu cũng đều được như ý, tỷ dụ như lúc này.
"Lô Khê, con m* nó cậu tham gia cái lễ đính hôn mà cũng bị thương ở tay được là sao, cậu bị mù à?" Lạc Dương vừa nhìn thấy cái bàn tay bọc như bánh chưng của cậu là lập tức lửa giận ngút trời: "Có thật là cậu tham gia lễ đính hôn không đấy, hay là tham gia võ đài hả! Cậu muốn chết thì cũng phải chờ hơ khô thẻ tre cho tôi rồi hẵng chết, đừng có đ*m* nó làm trễ tiến độ quay phim của tôi!"
Lô Khê không kiên nhẫn vẫy vẫy tay, cãi ngược lại không chút khách khí: "Tiến độ quay phim sẽ không bị trễ, vết thương nhỏ ấy không cần đạo diễn Lạc phải quan tâm, nghe nói dạo này đạo diễn Lạc lại bị cao huyết áp, chú ý an toàn đừng làm nổ vỡ mạch máu."
"Fuck!" Mặt Lạc Dương nhất thời đen kịt: "Thằng nhóc ranh, đợi hơ khô thẻ tre xong xem tôi có giết cậu không!"
Lô Khê nhướn mày, đang định cãi tiếp, dư quang thoáng thấy Việt Từ và Phương Trung Quy đang cùng đi từ đằng xa về phía này, chợt ngưng nói, vẻ không kiên nhẫn trên mặt đều rút hết đi, ánh mắt liếc Phương Trung Quy cứ như dao nhỏ đâm vào, khi chuyển sang nhìn Việt Từ thì lập tức biến thành một đôi mắt mèo sáng lấp lánh, nhấp nhấp môi không nói lời nào, như Godzilla trong chớp mắt biến thành thú nhỏ đáng thương.
Hai người đi tới, Phương Trung Quy nhìn nhìn Lô Khê làm bộ làm tịch, lại nhìn nhìn Lạc Dương đang từ nóng nảy chuyển thành khiếp sợ, cười nhạt ôn hòa, hỏi: "Từ xa đã nghe thấy tiếng đạo diễn Lạc kêu, có chuyện gì thế?"
Lạc Dương nâng cằm ý bảo anh xem cái tay bánh chưng của Lô Khê, hỏi: "Cậu cũng đến lễ đính hôn đó, có biết cậu ta làm sao mà bị thương ở tay không, là do độc mồm nên bị người ta đánh hay do ngu quá nên bị đánh?"
Đôi mắt Phương Trung Quy khẽ động, đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội đả kích tình địch, anh nói: "Thanh Khê, chuyện này đúng là cậu không đúng, vô tình bị thương thì chưa nói làm gì, nhưng tay cậu bị thương như thế nào, lại làm sao mà thương càng thêm thương, hẳn bản thân cậu phải biết rõ ràng.
Cậu là một diễn viên, hiện giờ đoàn phim đang ở thời khắc mấu chốt, lại chỉ vì nhất thời tức giận mà tự gây thương tích rồi mặc kệ. Thân là diễn viên, tính chuyên nghiệp ở chỗ nào, tôi chưa nhìn thấy."
Mặt Lô Khê tức khắc lạnh xuống, ánh mắt tràn ngập sát khí bắn thẳng lại, ý bảo anh một vừa hai phải, nếu không có Việt Từ ở đây, Khê thiếu có tiếng nóng nảy không phục ai đã sớm nổ tung rồi.
Việt Từ nghe vậy thì nhíu mày, hỏi: "Làm sao bị thương?"
Khi anh biết đến, chỉ thấy đối phương đã bị chảy đầy máu lại không chịu băng bó, không rõ nguyên nhân cụ thể, giờ nghe kể xem ra còn có nội tình.
Phương Trung Quy không nhìn ánh mắt cảnh cáo của Lô Khê, tiếp tục bỏ đá xuống giếng, ngữ khí không mặn không nhạt: "Trong tiệc đính hôn, dùng tay không bóp nát ly rượu, lúc ấy Khê thiếu uy phong vô cùng, anh đang bận ứng phó Phó Tấn nên không chứng kiến hành vi của cậu ấy, quả thật đáng tiếc."
Lô Khê bị anh bỏ đá xuống giếng tức nghiến răng nghiến lợi, nhưng nghe câu cuối lại nảy ra một ý tưởng mới. Cậu cầm bàn tay bị thương, quay về phía Việt Từ đang nhíu mày, cười cười tự giễu, nói với vẻ cô đơn: "Lúc ấy anh đang cùng chú nhỏ đứng cạnh nhau, sao mà để ý được em đã xảy ra chuyện gì."
Phương Trung Quy nheo mắt, đúng là kĩ năng diễn xuất nâng cao, loại chiêu số này cũng dùng đến.
"Cậu nhóc tuổi không lớn, tính tình cũng không nhỏ." Việt Từ trông bộ dạng ủy khuất của cậu, bất đắc dĩ lắc đầu, giọng nói cũng rất nuông chiều: "Cứ tức tối là tự hại bản thân, thói quen này không tốt."
Lô Khê cứng đầu nhìn anh, thấy Việt Từ không giận liền tiến thêm bước nữa, nói giọng khàn khàn: "Vậy anh chia tay với chú nhỏ, được không."
Phương Trung Quy nhướn mày, thấy cậu được voi còn đòi tiên, không chỉ thế, thiếu niên còn tranh thủ lúc Việt Từ không chú ý vứt cho anh một ánh mắt, đắc ý chói lọi.
A___ chỉ sợ là đắc ý quá sớm, dựa theo những gì anh hiểu về Việt Từ, một khi anh ấy đã biết chuyện xảy ra như thế thì làm sao có thể chỉ một câu nhẹ nhàng là cho qua.
Quả nhiên, ngay khi Lô Khê cho rằng đã qua cửa thì chợt nghe Việt Từ chuyển câu, giọng biến thành nghiêm túc: "Nhưng, Thanh Khê, việc lần này cậu làm tôi thật thất vọng."
Lô Khê "lộp bộp" trong lòng.
Việt Từ nhìn cậu, nói nghiêm túc: "Có lẽ cậu còn nhỏ, nhưng làm diễn viên thì không thể đùa, lòng bàn tay bị thương của cậu không hết nửa tháng thì không khỏi hẳn, phân cảnh diễn trong nửa tháng này sẽ phải quay như thế nào, mỗi ngày đoàn phim mất đến mấy chục vạn kinh phí, nửa tháng sẽ tổn thất khoảng bốn, năm trăm vạn, mặc dù có thể tìm cách tránh, nhưng cảnh quay của nhân vật chính rất quan trọng, dù làm thế nào cũng sẽ không tránh được việc bị ảnh hưởng. Chưa nói đến bị thương ngoài ý muốn, đây lại là tự hại thì thật vô trách nhiệm."
Lô Khê cứng đờ người, biện giải: "Em có thể quay, vết thương nhỏ ấy không tính là gì, không nghiêm trọng đến nỗi không thể quay."
"Nhưng nó sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả quay phim." Việt Từ hơi hơi nhíu mày, thở dài: "Vết thương sau này kết vảy có thể dùng phấn che giấu, nhưng sẽ khiến nó càng nặng thêm. Dù cậu không nghĩ cho bản thân mình, hiệu quả cảnh quay vẫn sẽ phải chịu ảnh hưởng, không đạt được thập toàn thập mỹ. Có lẽ cậu cho rằng anh hà khắc, nhưng đã là công việc thì nên toàn tâm đối đãi, dùng trạng thái tốt nhất cho ra hiệu quả tốt nhất. Nếu không phải thế, dùng cậu hay dùng những người khác có gì khác nhau?"
Ngữ khí câu cuối đã cực kỳ nghiêm khắc.
Lô Khê bị nói á khẩu, cậu mím môi, sắc mặt biến trắng, nhưng không tìm được lời nào để cãi lại, thậm chí nội tâm cũng có chút tán đồng ý kiến đối phương. Thanh niên trước mắt nghiêm đến khắc nghiệt, nhưng chính anh ấy cũng là người diễn viên tốt nhất trong cảm nhận của cậu. Lúc đầu, không phải cậu kính trọng đối phương chính ở điểm này sao. Một diễn viên thuần túy, vô luận là trên phương diện diễn xuất hay phương diện chuyên nghiệp, đều hoàn toàn thuần túy.
Mãi lâu sau, Lô Khê mới khàn khàn lên tiếng: "Anh Việt, em sai rồi, em đã không nghiêm túc với công việc, em sẽ tỉnh lại."
Lần này gọi "Anh Việt" không phải vì cố ý muốn làm nũng tranh sủng, mà xuất phát từ sự tôn trọng tận trong tâm. Cậu đã thật sự tỉnh ra sau khoảng thời gian u mê kiêu ngạo này, chỉ vì nóng nảy mà vứt cả trái tim ban sơ khi đến với giới giải trí của mình ra sau đầu.
Việt Từ cười khẽ, giọng nói vẫn dịu dàng như cũ: "Anh tin em, Thanh Khê."
Không hề nhiều lời, lại làm Lô Khê hơi ngẩn ra, sau đó sắc đỏ lặng lẽ bò lên vành tai.
Lạc Dương đứng một bên trợn mắt há hốc mồm, hận không thể trừng lòi cả mắt, nói vài câu ba xạo như vậy đã thu phục được thằng quỷ này? Phải biết, chính vì tên nhóc này mà hai người họ đã cãi nhau ở phim trường không biết bao nhiêu lần, gần như ngày nào cũng cãi nhau, đến nỗi nhân viên trong đoàn đã tập mãi thành quen, còn coi đó là kịch để xem, đủ hiểu tần suất cao như thế nào.
Nhưng cậu thiếu gia kiêu ngạo không nghe lời ấy vẫn cứ luôn tự làm theo ý mình, khiến Lạc Dương vốn nóng tính cũng không thể không thừa nhận đây quả thật là khúc xương khó gặm, vậy mà tại sao đến trong tay Việt Từ lại thành miếng sườn ngon miệng rồi thế?
Thái độ thành khẩn như vậy đúng là Lô Khê ư?
Lô Khê tỉnh ngộ ra thật, có thể thấy rõ từ hành vi của cậu. Để không kéo dài tiến độ quay phim, lần này cố ý quay cảnh nhân vật chính bị thương trước, coi như hợp lý hóa cái tay bánh chưng. Mặc dù vậy, vết thương vẫn là một gánh nặng đối với bản thân cậu, nhưng Lô Khê lại cứ như không hề cảm thấy, cậu nghiêm túc quay phim, chưa từng mở miệng oán hận một câu.
Đứng đằng xa nhìn bóng dáng thiếu niên, Phương Trung Quy đi qua hỏi Việt Từ: "Nói nghiêm khắc như thế không sợ cậu ấy tổn thương à?"
"Cậu ấy sẽ không." Việt Từ cười, nhìn thấu đáo: "Cậu ấy thật lòng yêu nghề này, chẳng qua là tuổi quá nhỏ nên nhất thời mê muội, sau khi bị tôi đánh, tỉnh lại rồi sẽ lột xác, diễn xuất có linh hồn, hơn nữa thái độ nghiêm túc, thời gian đi đến thành công là không thể coi thường."
Phương Trung Quy câu môi, đồng ý cái nhìn của anh, Lô Khê đúng là có khí chất khiến người kinh diễm. Nếu không, với tuổi trẻ ngây ngô này mà đòi diễn một nhân vật chính có nét tang thương thì sẽ không có khả năng diễn được xuất sắc như thế, xuất sắc đến nỗi Lạc Dương cũng phải dễ dàng tha thứ cậu ta hết thảy.
Thân ở trong một đoàn phim như thế này, là may mắn cũng là bất hạnh của cậu ta. Ngây thơ cho rằng có thể lừa dối cho qua trước mặt Việt Từ, nhưng không biết đối mặt với mình chính là ba kẻ cuồng công việc không hơn không kém. Phương Trung Quy tự nhận bản thân cuồng nhiệt theo đuổi nghệ thuật, nhưng đứng trước hai kẻ điên Lạc Dương và Việt Từ này thì cũng chỉ dám nhận xếp thứ ba. Thậm chí có thể nói, loại trạng thái làm việc của anh chính là vì năm xưa bị ảnh hưởng bởi Kỳ Dịch Niên.
Lô Khê nghĩ định lừa dối qua mặt Việt Từ, đúng là ảo tưởng!
Nhưng đồng thời, có Việt Từ rèn giũa, không chỉ đánh cho tỉnh ngộ lúc này mà trong quá trình kế tiếp, chỉ cần Lô Khê học được một ít từ Việt Từ thì cũng đủ để cậu ta có bước nhảy vọt.
Anh quả thật coi Lô Khê là tình địch, nhưng không tính toán ngăn cản đường tương lai của đối phương, dù sao cũng là một người mong đào tạo nhân tài, anh không muốn vì dục vọng cá nhân mà nhúng tay vào tiền đồ của một diễn viên ưu tú.
Phương Trung Quy nghĩ thế, nghiêng đầu nhìn Việt Từ, hỏi: "Tối nay có hẹn gì không?"
Việt Từ nghe lời biết ý, nhìn thoáng qua thời tiết, lắc đầu: "Để lần sau đi, hôm nay trời sẽ mưa không nhỏ đâu."
....
Quả nhiên, cuối ngày, đoàn phim kết thúc công việc sớm, Việt Từ vừa về đến nhà thì bên ngoài trời đổ mưa to, sấm chớp giật ngang trời, còn ghê hơn trận mưa hồi Việt Từ quay Sở Minh Đế.
Không bao lâu sau, đặc trợ Đoạn gọi điện thoại tới: "Cậu Việt, đầu bếp Lý gặp tai nạn xe trên đường, bị thương nhẹ đã đến bệnh viện, bây giờ tôi sắp xếp một đầu bếp khác qua đấy, hôm nay cậu muốn ăn món gì?"
Đầu bếp Lý là đầu bếp giỏi về món cay Tứ Xuyên. Bởi Tam gia ra lệnh, đặc trợ Đoạn còn thật sự tìm các đầu bếp khác nhau cho mỗi loại phong cách món ăn, thay phiên đến nhà nấu cơm. Hôm nay vốn là đến lượt đầu bếp Lý, người không đến được, tất phải đổi vị khác.
Việt Từ nhìn trời mưa to bên ngoài, nói: "Không cần, hôm nay tôi tự nấu ở nhà."
"Tự cậu làm?" Đặc trợ Đoạn kinh ngạc, đang định ngăn cản, đột nhiên ngừng ngay lại, nói: "Vâng, vất vả cho cậu rồi."
Đó là do Tam gia vừa đi ra nghe thấy nội dung cuộc hội thoại, nói một câu: "Để cậu ấy làm."
Đặc trợ Đoạn tắt điện thoại, thở phào, may là không làm hỏng chuyện.
Phó Bồi Uyên nhìn di động của anh ta, nghĩ tới cuộc điện thoại vừa rồi, khóe môi gợi lên một đường cong nhỏ đến khó thể thấy, nói thản nhiên: "Chuẩn bị xe, về nhà."
....
Việt Từ không biết bên kia xảy ra chuyện gì, chỉ cho rằng tình huống này không tất yếu phải làm phiền đầu bếp lặn lội tới, một bữa cơm mà thôi, không cần long trọng như vậy. Huống hồ anh cũng không phải người mười ngón tay không dính nước, tuy không ham nấu cơm nhưng cũng không phải không biết làm, ít nhất cũng có thể lo bữa ăn sáng.
Trứng gà được đập nhẹ vào thành bát, lòng trắng trứng trong suốt sền sệt hòa với lòng đỏ chảy tràn ra bát, ngón tay lấy lọ muối rắc rắc vài cái bên trên, dùng đũa ngà voi đảo đều nhanh chóng, cho vào chảo dầu, hơi nóng cùng mùi hương mê người bốc lên, tràn ngập gian bếp, kích thích dạ dày muốn ăn.
Khi Phó Bồi Uyên đến, mở cửa ra là ngửi thấy ngay mùi thức ăn, hắn bước vào, thấy thanh niên đang bận rộn trong bếp, áo trắng quần dài đen, cổ tay xắn cao, đằng trước còn đeo một cái tạp dề hình gấu màu xanh, khiến quanh thân thanh niên có thêm hơi thở gia đình.
Anh đang xào rau, động tác không thành thạo như đầu bếp, nhưng lại thong dong tao nhã không tưởng được, trông chẳng khác khi vui đùa, khi phẩm rượu. Trên bàn cơm, cạnh nồi cơm chín nóng hôi hổi còn có ba món ăn đã bày biện xong, gồm: trứng gà xào, trứng gà xào cà chua, trứng gà xào dưa chuột, mà hiện tại món anh đang làm chính là trứng gà xào bí.
... Đây là có thù oán gì với gà mái phải không?
Phó Bồi Uyên cong cong môi, ngẫm nghĩ, cảm giác như có vợ ở nhà nấu cơm chờ chồng trở về, tuy vợ này thật ngốc, ngốc chỉ biết xào trứng gà.
Hắn tiến lên, vòng tay từ đằng sau ôm thắt lưng thanh niên, một tay khác nắm chặt tay đang xào rau của đối phương, giọng nói trầm thấp mang theo chút sung sướng: "Động tác làm nhanh quá, trứng gà bị cậu đảo nát hết rồi."
Từ khi hắn vào cửa Việt Từ đã phát hiện, bị đột kích cũng không kinh hoàng, cứ để thế dựa vào người đối phương, mặc cho cái tay kia cầm tay mình cùng nhau đảo, động tác thong thả có lực, đồng thời bật cười nho nhỏ: "Hóa ra Phó Tam gia cũng nấu cơm à?"
"Có, sau này đều có thể nấu cho cậu ăn."
Phó Bồi Uyên bình tĩnh đáp, tắt lửa bếp, nhưng chưa bày đồ ăn vội, hơi nghiêng đầu thở vào cái cổ trắng của đối phương, đồng thời cắn nhẹ một cái, hỏi không rõ lời: "Thế nhưng, cậu Việt sẽ báo đáp tôi như thế nào?"
Việt Từ hơi hơi híp mắt, mặc kệ hắn làm loạn không kiêng nể gì trên cổ mình. Từ sau lần dạy người đàn ông này cách hôn môi, tựa như mở ra một cái chốt, ngày nào hắn cũng được một tấc tiến một thước, luôn mồm gọi "Cậu Việt", học theo kiểu tán tỉnh của anh, thậm chí trò giỏi hơn thầy, thành thạo dùng kỹ xảo của anh đi khiêu khích anh, học sinh như thế làm thầy sao mà không yêu thích cho được?
Anh từ từ nhắm hai mắt, hơi thở dốc, như một loại cổ vũ, khiến người đàn ông hành động càng thêm nhiệt liệt, nhiệt liệt đến mức hoàn toàn gợi lên hứng thú của anh.
Việt Từ mở mắt ra, ôm lấy lưng người đàn ông, xoay người đặt đối phương lên tường, bàn tay vuốt từ hai má người kia, lướt qua lồng ngực rắn chắc xuyên sâu xuống, cất tiếng cười nhẹ, giọng khàn khàn ái muội: "Vậy hôm nay, để tôi dạy cho anh một ít chuyện còn vui sướng hơn được không nào?"
Phó Bồi Uyên khẽ động hầu kết, con ngươi đen thâm trầm dừng trên cổ anh, trong mắt là dục vọng dày đặc không che giấu chút nào, giống như lập tức sẽ nuốt thẳng người vào bụng.
Ngay sau đó, cửa nhà đột ngột vang lên một hồi chuông điện thoại, phá vỡ bầu không khí kiều diễm triền miên.