"Trò khôi hài nhận cha" trôi qua, khách khứa trong buổi tiệc mãi vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh, túm năm tụm ba để thảo luận về quả bom tin tức kia. Khiến người ta khâm phục nhất là vị đương sự của buổi lễ, cậu Phó Tấn, dưới tình huống bỗng xuất hiện một cha kế nhỏ hơn mình vài tuổi mà vẫn có thể gượng tinh thần duy trì bề ngoài tao nhã, cùng hôn thê đi lại thăm các quan khách.

Nhất là mấy người biết chút nội tình, giờ phút này không nhịn được mà nhìn chằm chằm đỉnh đầu Phó Tấn. Nhìn cái gì, tất nhiên là nhìn màu sắc. Tình nhân cũ vừa chia tay không lâu giờ trở thành cha kế, cậu Phó cậu có phát hiện đỉnh đầu mình có tí màu xanh mượt hay không?

Phó Cảnh Việt lại không có tâm tình cười nhạo vẻ thê thảm của địch thủ, thấy em trai cứ đứng yên như khúc gỗ, tay phải nắm chặt không ngừng nhỏ máu, anh rốt cục không nhìn nổi, lại gần nắm cổ tay đối phương, nhỏ giọng bảo: "Bỏ ra, mảnh thủy tinh chui hết vào trong tay rồi, anh hai đưa cậu đi bôi thuốc."

Lô Khê lạnh lùng nhìn chằm chằm Phó Tấn cách đó không xa, đẩy cánh tay đang giữ mình ra làm văng cả máu. Cậu cười lạnh, lập tức tiến về phía mục tiêu, bước chân hùng hổ như mang theo gió, thấy gã đàn ông nhìn mình cảnh cáo, cậu cong khóe môi, dùng ngữ điệu cay độc châm chọc như súng bắng liên thanh: "Chúc mừng nhé biểu ca, hôm nay đối với anh có thể gọi là song hỷ lâm môn*,  không những có vợ, còn có thêm một người cha kế, sau này về nhà là có thể gọi hai tiếng ba ba, có phải rất ngạc nhiên vui vẻ không, đến biểu đệ tôi đây cũng mừng thay cho anh."

Lạc Xu kéo tay Phó Tấn, vốn đã không yên lòng lại còn bị một loạt súng bắn liên thanh này làm hoảng sợ. Tiếng Phó Thanh Khê không lớn, nhưng lời lẽ lại chói tai ngoài sức tưởng tượng, giữa lông mày lộ ra mũi nhọn công kích, mang theo hơi thở không có ý tốt, cô phản xạ ngẩng đầu nhìn hôn phu, thấy đối phương khó duy trì nổi khuôn mặt tươi cười, đã trầm xuống.

Từng câu từng chữ Lô Khê nói đều đâm trúng tim đen, Phó Tấn chỉ cảm thấy nỗi khó chịu trong lòng bị lôi hết ra ngoài, hận không thể đấm một phát lên cái gương mặt cay nghiệt kia, nhưng... không thể phá lễ đính hôn. Gã giật giật cổ họng, miễn cưỡng kìm chế lửa giận mênh mông, trả lời lại một cách mỉa mai: "Trông Thanh Khê có vẻ rất vui nhỉ, người mình thích biến thành thím nhỏ của mình cũng không ảnh hưởng đến tâm tình cậu ư, giờ vẫn còn đến đây chúc mừng anh được, xem ra tình cảm cậu dành cho Việt Từ cũng không sâu như trong tưởng tượng của cậu đâu."

Lô Khê đối với Việt Từ... là thật?

Lạc Xu hãm thân trong bão táp, mờ mịt nhìn hai người đối chọi, mặt dại ra lắm rồi nhưng vẫn còn lòng dạ nghĩ đến những tin bát quái vô dụng đó.

Lô Khê chẳng hề động đậy, có lẽ vì đau thì cũng đau rồi, tức giận cũng tức giận rồi, hiện tại đầy đầu cậu đều là thù hận nhắm vào Phó Tấn. Không chỉ không bị đối phương quấy nhiễu tâm tình, còn khẽ cười gây sự mạnh hơn: "Nếu anh ấy thích, tất nhiên tôi sẽ theo ý anh ấy, nhưng biểu ca thì khác, lần trước còn nói cẩu thả cái gì mà... Đồ chơi tôi vứt bỏ? Hiện tại phải gọi đồ chơi bị mình vứt bỏ như giày rách là cha kế, trong lòng thấy sao?"

Chỗ ba người đang đứng như bị gió lốc thổi quét qua, những người thức thời đã sớm nhượng bộ rút lui, cho nên lời này của Lô Khê cũng chỉ ba người đứng gần nhau mới nghe được. Mà Lạc Xu nghe thấy lời này thì biến đổi sắc mặt, tay cô run lên, đánh rơi bó hoa hồng mà cũng không biết, chỉ mở to mắt quay đầu nhìn Phó Tấn, trên mặt là biểu cảm hoàn toàn không thể tin nổi.

Phó Tấn nhất thời biến sắc mặt, gã nắm chặt tay Lạc Xu, giọng nói lạnh lẽo gấp gáp: "Phó Thanh Khê, tôi biết cậu luôn thích đối đầu với tôi, nhưng chỉ vì thế mà cậu lại muốn chửi bới tôi trước mặt Xu Xu, muốn phá hủy lễ đính hôn của tôi thì đừng trách tôi không nể mặt. Cậu thích Việt Từ không có nghĩa là cả thế giới này cũng thích cậu ta, nếu không cam lòng thì tìm người đã cướp cậu ta đi ấy. Đây là lễ đính hôn của tôi, tôi là anh của cậu, không phải chỗ để cậu trút giận lung tung!"

Từng câu từng chữ đều đổ lỗi cho việc Lô Khê bị cướp đi người mình thích nên nói không lựa lời, hoàn toàn không thừa nhận mình từng nói thế trước kia.

Là như vậy à? Lạc Xu nhìn gã tỏ ra nghiêm túc lạnh lùng, bộ dạng phủi bụi sạch sẽ, trong đầu lại không ngừng hiện lên câu Lô Khê nói "đồ chơi tôi vứt bỏ", câu nói độc địa đó làm cô cảm thấy khó có thể thở, cô không muốn tin hôn phu của mình là người như vậy, nhưng mầm mống hoài nghi lại cứ bám chặt chẽ trong lòng, bắt đầu mọc rễ nảy mầm không kìm chế được.

Lô Khê cất tiếng cười nhạo trước lời lẽ nghĩa chính ngôn từ của gã: "Giờ biểu ca biết sợ rồi à, sợ cái gì, sợ hôn thê của anh phát hiện bộ mặt thật của anh, hay là sợ chú ba biết anh vũ nhục tình nhân của hắn sẽ tức giận?

Đừng nói là sắp chết đến nơi mà anh vẫn còn ôm mộng đẹp làm người thừa kế đấy nhé, anh xem tình cảnh ngày hôm nay đi, chú đã đích thân dẫn anh ấy cùng đến, anh vẫn còn cho rằng chú chưa biết quan hệ lúc trước của hai người à?

Dưới tình thế này, anh cho là Phó gia vẫn sẽ bao dung anh sao? Đừng lừa mình dối người, biểu ca, xem ra anh sắp được trở về Trần gia rồi, không còn Phó Tấn, chỉ có Trần Tấn, chúc mừng anh... Rất nhanh là có thể đoàn tụ với cha mẹ ruột, như thế thì rõ ràng là tam hỉ lâm môn đấy."

Tiếng nói của cậu nhẹ nhàng, lại như đao tẩm độc đâm xuống, chứa đầy ác ý, oán hận rất sâu. Trong mắt Lô Khê, nếu không phải vì trả thù Phó Tấn, làm sao Việt Từ lại đến bên cạnh chú nhỏ chứ, rõ ràng anh ấy đã lên kế hoạch từ lâu, ở bên chú chỉ là để hôm nay đánh một kích trí mạng trên lễ đính hôn này!

Cậu giận Việt Từ không tin mình có thể bảo vệ anh ấy, giúp anh ấy trả thù, càng hận Phó Tấn không biết sống chết chọc vào Việt Từ, ép anh ấy từng bước, bức anh ấy phải xuống hạ sách này!

Liên tục hai câu hỏi khiến Phó Tấn cứng ngắc tại chỗ. Theo lời Lô Khê nói, gã nghĩ đến thời gian vừa qua, công ty liên tiếp gặp chuyện không may, cứ mỗi lần nhằm vào Việt Từ là y như rằng không chỉ không đắc thủ mà còn tự làm mình tổn thất thảm thương!

Ban đầu gã còn tưởng do Phó Thanh Khê và Phó Cảnh Việt làm, đến sau khi Quý Đường bị bắt mới nghi ngờ Việt Từ có núi dựa lợi hại hơn, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nhìn công ty khó khăn trùng trùng mà bó tay không tìm được biện pháp, gã không ngờ người bên cạnh Việt Từ lại chính là núi dựa lớn nhất của chính mình, đồng thời cũng là người cha nuôi mà mình tôn kính nhất, e ngại nhất, Phó Tam gia.

Nhưng... cũng bởi vì người đó là Phó Tam gia, nên tất cả mọi chuyện mới có thể được giải thích.

Thấy Phó Tấn rơi vào trầm tư, sắc mặt từ từ xanh mét, rốt cục Lô Khê cũng cảm thấy một chút vui sướng, đang định bỏ đá xuống giếng một phen thì thoáng thấy bóng người màu bạc đi về phía toilet, cậu giật mình, không rảnh bận tâm Phó Tấn nữa, chỉ bỏ lại một câu: "Chuyện này còn chưa xong đâu!", rồi vội vã đuổi theo.

Phó Tấn nhìn bóng cậu vội vàng, trong mắt hiện lên một tia nghi ngờ. Gã tùy tiện trấn an hôn thê hai câu rồi nhanh chóng theo đuôi, trong đầu mơ hồ bốc lên một suy nghĩ, đây có lẽ là cơ hội tốt.

....

Lạc Xu nhìn bóng gã càng đi càng xa, cười cười tự giễu, thất hồn lạc phách ngồi xuống ghế.

Tuy sớm biết Phó Tấn ca ca cũng không có tình nghĩa sâu lắm đối với mình, cái gọi là đính hôn chủ yếu là đám hỏi giữa hai nhà, nhưng tận mắt thấy đối phương tỏ ra có lệ một cách vô tình như thế, hoàn toàn coi mình là một con bé ngu ngốc, cô cảm thấy như bạch mã vương tử trong truyện cổ tích đã bị hiện thực đánh nát, lộ rõ vẻ xấu xí chân thực.

"Sao lại ngồi một mình ở đây, hôn phu của cô đâu?"

Một giọng nói lành lạnh vang lên, mang theo sự thân thiết tự nhiên, Lạc Xu ngẩng đầu kinh ngạc, nhất thời cảm giác như bị bóng đen bao phủ, khuôn mặt tuấn tú xuất trần đập vào mi mắt, mắt phượng hẹp dài, đồ Tây đủ bộ ba chiếc được mặc tỉ mỉ, hơi thở xa cách qua nhiều năm không hề thay đổi.

Cô giật mình, thốt lên: "Anh Phương."

Cô vốn luôn thích chạy theo dán lấy Phó Tấn, mà Phó Tấn lại rất thích chơi với Phương Trung Quy, cho dù là phải xem rồi phân tích kết cấu thứ phim nhựa chả có gì thú vị. Dần dà cô cũng quen với cậu hai Phương gia này, tuy ít khi gặp mặt nhưng vẫn có thể chào nhau một hai câu. Có điều Phương Trung Quy chủ động thân thiết thì đây là lần đầu, chẳng nhẽ vì trông bộ dạng cô thảm quá sao?

Lạc Xu cười ảm đạm, chỉ chỉ hướng Phó Tấn rời đi, nói: "Để anh chê cười rồi, tôi vẫn ổn, anh muốn tìm Phó Tấn phải không, anh ấy đi về phía đằng kia kìa."

Không còn là Phó Tấn ca ca nữa, mà là Phó Tấn, bớt hai chữ thôi nhưng thái độ trong đó đã rất có ý vị.

Phương Trung Quy không rời đi, ngược lại gọi phục vụ lấy một ly nước trái cây đưa cho cô, sau đó cầm bình nước ngồi ung dung ở bên cạnh, không nói lời nào, thái độ rất rõ ràng.

Lạc Xu cầm ly nước trái cây, nhìn tư thái trầm ổn của anh, trong lòng dần dần có cảm giác an toàn, cô cắn cắn môi, hỏi: "Anh Phương, anh có biết quan hệ giữa Phó Tấn và Việt Từ không?"

Phương Trung Quy nhìn cô một cái, dùng giọng nói bình thản hỏi lại: "Người cô để ý là Phó Tấn hay là Việt Từ?"

Loại vấn đề này đối với vị hôn thê của người ở vế trước mà nói thì cần gì phải trả lời nữa, nhưng khi nghe câu hỏi đó, Lạc Xu lại há miệng, nghẹn.

"Từ lúc Việt Từ xuất hiện, ánh mắt cô luôn chuyển động theo anh ấy, khi anh ấy đứng đối diện Phó Tấn, ánh mắt cô vẫn cứ dừng trên người anh ấy, thỉnh thoảng có chuyển sang nhìn Phó Tấn vài ba lần, nhưng rất nhanh lại chuyển trở về.

Khi Việt Từ rời khỏi tầm mắt cô, cô bắt đầu tỏ ra không yên lòng, dù là lúc Phó Tấn nói chuyện với cô, cô cũng chỉ cúi thấp đầu ứng phó cho có lệ, tiếp theo thế nào còn cần tôi nói nữa không?"

Lạc Xu rụt người trên ghế mây, theo từng lời Phương Trung Quy phân tích, đầu cô cũng rủ xuống thấp theo, cuối cùng cười khổ: "Đúng là cái gì cũng không gạt được anh."

Là thừa nhận ý phân tích của Phương Trung Quy.

Phương Trung Quy cầm tư liệu từ tay trợ lý Tiểu Dương, đặt lên bàn. Nhìn dòng chữ trên đó, trong mắt anh xẹt qua một tia trào phúng, anh đẩy nó về phía Lạc Xu, tiếng nói vẫn ôn hòa như trước: "Tất cả những điều cô muốn biết đều ở trong này."

Lạc Xu cầm tư liệu lên, một tập rất dày; cô lấy ngón tay sờ sờ, hơi hơi do dự. Cô ngẩng đầu, nhìn theo Phương Trung Quy đang đứng dậy, đột nhiên hỏi: "Anh Phương, thật ra anh đến đây là để đưa cái này cho tôi phải không, tôi còn tưởng anh đổi tính, đột nhiên quan tâm tôi, còn cảm thấy rất thụ sủng nhược kinh đấy."

Nói xong, cười khổ lắc đầu.

Phương Trung Quy hơi hơi gật đầu, thản nhiên thừa nhận động cơ của mình, anh nói: "Có xem hay không thì tùy cô, tôi không ép."

Có xem không?

Lạc Xu run run đôi mi, sau khi do dự, vẫn mở ra trang đầu tiên, đập vào mi mắt là dòng chữ có lực công phá cực lớn, khiến cô biến sắc mặt chỉ trong khoảnh khắc, tay đặt trên trang giấy cũng run nhè nhẹ.

Cô xoa xoa ánh mắt, dòng chữ trên đó vẫn không thay đổi, cô bối rối giở thêm mấy trang nữa, những tin tức càng ngày càng lộ ra cũng dần dần trùng khớp với những sự việc mà Việt Từ đã từng trải qua.

Mãi lâu sau, trang giấy trên đầu gối đã bị xoa đến nhàu nhĩ, sắc mặt Lạc Xu tái nhợt, ngón tay căng đến nổi gân xanh.

Cho dù cô đã có phỏng đoán từ trước thì vẫn cứ bị sự thật làm cho ngây dại. Không ngờ Phó Tấn lại là người như thế... Âm độc, ích kỷ, không từ thủ đoạn, gã đem tất cả những thủ đoạn mình có dùng hết ở trên người Việt Từ.

Thần tượng của cô, một Việt Từ tốt như vậy.


*Chú thích:

song hỷ lâm môn: hai việc vui đến cửa, ý là hôm nay được nhận hai tin vui cùng lúc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play