Tại phòng khách Giải Trí Hoa Thanh.

Trần Viên pha trà ngon mang lên, cảm thấy bầu không khí có chút quỷ dị.

Một mình Việt Từ chiếm đóng cái ghế dành cho ba người, ngả ngớn dựa về sau, trông thoải mái như đang ở nhà. Ngồi đối diện là một cô gái nhỏ tuổi xinh đẹp, cô gái khép hai chân, dáng ngồi trang nhã khiến bộ quần áo bệnh nhân kẻ sọc cũng sinh ra khí chất của bộ lễ phục, khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay mang rõ khí sắc của người mới ốm dậy, trông mà thương. Đôi mắt đẹp cứ nhìn chằm chằm vào Việt Từ, chứa vẻ cao ngạo của công chúa nhà giàu, vừa nhìn đã biết là không dễ trêu chọc.

Trần Viên biết cô, là Lạc Xu công chúa Lạc gia, người xui xẻo bị bắt cóc cùng Việt Từ cách đây mấy ngày, đồng thời cũng là hôn thê của vị Tổng Giám đốc Phong Hoa với mạch não không bình thường Phó Tấn.

Người như thế tìm Việt Từ để làm gì, có thể có mục đích gì chứ? Xem bộ cô này khí thế rào rạt, nhìn qua là biết không phải chuyện gì tốt!

Không khí yên tĩnh cuối cùng cũng bị Lạc Xu phá vỡ, cô nhìn vẻ không chút để ý của Việt Từ, hất cằm lên nói: "Tôi sắp đính hôn với Phó Tấn ca ca."

Trần Viên căng thẳng trong lòng, thầm hô đến đến rồi đó, vị hôn thê của tra công tới thị uy với tình nhân cũ của tra công!

Lạc Xu nói xong cũng thấy ảo não, cảm thấy mình nói quá cứng ngắc, nhỡ Việt Từ đau lòng thì sao, nhỡ anh ấy hiểu lầm ý mình thì làm sao bây giờ. Cô thật không cố ý nói trắng ra như vậy, chỉ là nhất thời bị thái độ tùy tiện của Việt Từ làm cho bực tức, bất giác khởi động hình thức công kích thôi!

Cô nghĩ thế, định nói mấy câu giải thích thì thấy Việt Từ gật đầu tỏ vẻ không sao cả, cười tủm tỉm đáp lại: "Ừ, tôi nhất định sẽ đến trình diện."

Lạc Xu cứng họng, lời đến bên miệng lại bị nghẹn về, thậm chí quên luôn cả mục đích chuyến này, cô trừng mắt liếc Việt Từ, ngữ khí bất thiện hỏi: "Có phải cậu còn thích Phó Tấn không?"

Vừa nói xong thì thấy trợ lý Việt Từ là Trần Viên nhìn mình căm tức, tức thì nhận ra mình lại nói sai. Lạc Xu chỉ cảm thấy khóc không ra nước mắt, rõ ràng cô không có ý này, nhưng nói ra miệng lại cứ như ghen tị với Việt Từ. Trời đất chứng giám, cô thật sự không có ý đó!

Cô chỉ là rất tức giận... Thái độ Việt Từ đối với chuyện đính hôn của cô, lại khinh mạn như thế.

Việt Từ xem xét bộ dạng ảo não của cô, cảm thấy vô cùng thú vị, liền nói ra một câu như thể chỉ sợ người ta không chết khiếp: "So với Phó Tấn, tôi còn thích cô hơn nha, cô gái bé nhỏ."

Nếu không phải hai người ngồi cách nhau quá xa, anh còn muốn duỗi tay bóp mặt đối phương, trêu cô bé này còn thích hơn cả trêu Dương Đào thuở non nớt ngây ngô khi mới vào công ty.

Trần Viên cả kinh đến suýt thì rớt hai tròng mắt, không phải chứ anh Việt... anh đúng là nam nữ ăn tất, lúc lên cơn đến cả con gái cũng không tha!

Lạc Xu bị ghẹo một phen, đầu tiên là sửng sốt, khi phản ứng kịp thì lập tức cảm thấy nhiệt độ dồn hết lên mặt, nóng đến bỏng rát, chẳng cần soi gương cũng biết đỏ đến mức nào, suýt nữa thì ném văng chén trà trong tay.

Cô hỏi: "Việt Từ anh... anh... anh rốt cục coi tôi là gì hả?"

Vấn đề này làm Việt Từ trầm mặc trong chốc lát, anh do dự nhìn ánh mắt Lạc Xu sáng quắc, nói chậm rì rì: "Tôi nhỏ tuổi hơn cha cô, miễn cưỡng cũng có thể coi cô như cháu gái."

Không khí trong phòng nhất thời đình trệ.

Tròng mắt rơi trên mặt đất của Trần Viên tạm thời chưa nhặt lên được. Cô hốt hoảng nghĩ, có cái gọi là em rất tốt nhưng anh rất tiếc, có cái gọi là anh chỉ coi em như em gái, nhưng tôi chỉ coi cô như cháu gái thì đây là lần đầu nhìn thấy, anh Việt nhà mình đúng là hành động không giống bình thường.

Trần Viên có thể vô tâm vô phế thầm đùa cợt là bởi vì sự không liên quan đến mình, Lạc Xu là người trong cuộc lại cảm nhận hoàn toàn khác. Nghe câu trả lời kia, lại nhìn ánh mắt Việt Từ nhìn mình như người lớn yêu thương trẻ nhỏ, nội tâm cô gần như sụp đổ.

"Anh nghĩ mình là ai hả, ai cho anh làm chú chú cái gì!"

Lạc Xu đứng bật dậy, ngữ điệu cất cao nhọn hoắt. Trần Viên bị giật mình, tức quá định trừng mắt, lại thấy hốc mắt cố nén của cô gái đã hơi phiếm hồng, đang dậm mạnh chân, sau đó xách túi đi ra ngoài, lúc tới cửa còn quay đầu hung tợn nói:

"Việt Từ, ngày tôi đính hôn, anh nhất định phải đến, tôi chờ anh!"

Thế này là thế nào? Trần Viên mờ mịt, chẳng phải tình địch gặp nhau à, sao tiểu thư Lạc gia lại mang bộ mặt như bị tình lang phụ bạc vậy?

Việt Từ nhìn cánh cửa bị đóng cái "Sầm", bất đắc dĩ thở dài: "Anh đã nói là hố phân rồi mà cô ấy cứ nhất quyết nhảy vào, vậy thì còn biết làm sao được, hơn nữa nói là cháu thì sai à, chẳng nhẽ anh lại xem cô ấy như con gái?"

Trần Viên nghe thế, nhìn anh một cách sâu kín, phun lời sắc bén: "Anh Việt, anh nói thật đi, lúc anh đối diện với cô bé đó có phải là cảm thấy tình thương của cha trào ra."

....

Lạc Xu chạy ra khỏi phòng khách, nước mắt đọng quanh vành mắt sắp rơi xuống, cô lấy tay dụi mạnh, bước ra cổng Hoa Thanh một cách đầy khí thế, đúng lúc gặp Ninh Á cũng vừa đến nơi này.

Ninh Á thấy cô thì chạy vội tới, rất khoa trương mà lấy áo khoác trên tay trùm lên người cô, không ngừng hỏi ân cần: "Xu Xu cậu vừa mới đỡ ốm mà đã chạy ra ngoài làm gì vậy, bác gái gọi điện bảo tớ cậu chạy đi đâu mất, tớ đoán chắc cậu chỉ đến đây thôi, quả nhiên."

Lạc Xu dừng lại, trên khuôn mặt trống rỗng không có bất kỳ cảm xúc gì.

Ninh Á vẫy vẫy tay trước mặt cô, lo lắng: "Cậu gặp được Việt Từ chưa? Có hỏi rõ ràng không?"

"Không..." Lạc Xu nói, vừa mở miệng đã thấy giọng nghẹn ngào, cô hít hít mũi rồi nói tiếp: "Á Á, còn có một tuần nữa là tớ sẽ đính hôn với Phó Tấn."

Ninh Á thở dài: "Đó không phải điều cậu vẫn muốn hay sao, giờ lại đổi ý?"

Lạc Xu mờ mịt: "Tớ không biết, tớ nói cho Việt Từ, nhưng anh ấy tỏ ra chẳng quan tâm."

"Thế không phải quá tốt sao, chứng tỏ giữa anh ấy và Phó Tấn không có gì, dù có thì cũng không còn dây dưa, cậu có thể yên tâm ở bên hôn phu ca ca rồi."

Lạc Xu lắc đầu, không ngừng lặp lại hai chữ "không phải", phần còn lại nhất định không chịu nói.

Xét cho cùng, cô cũng không biết bản thân muốn gì, cũng không biết mình muốn Việt Từ trả lời thế nào mới vừa lòng, thậm chí không biết vì sao khi Việt Từ tỏ ra bình tĩnh như thế, mình lại cảm thấy thật chua xót, tủi hờn.

Ninh Á nhìn bộ dạng vô tội như bị cả thế giới vứt bỏ của cô, thình lình mở miệng: "Xu Xu, không phải cậu thay đổi tình cảm rồi đấy chứ?"

Lạc Xu trắng nhợt mặt, phản xạ phản bác lại: "Làm gì có chuyện đó!" Giọng nói kịch liệt như con mèo bị giẫm phải đuôi.

....

Khi Tư Minh Tu mở cửa vào, nhìn thấy Việt Từ đang chống cằm suy tư trên ghế sa lông, Trần Viên thì thất thần hoảng hốt như thể không biết hôm nay ngày gì. Thấy anh vào, Trần Viên thốt lên: "Anh Tư, anh Việt muốn có con!"

Tư Minh Tu: "..." Một gã gay không thích kết hôn thì có con kiểu gì?

Suy tư của Việt Từ bị cắt ngang, không nhịn được đỡ trán: "Không đến mức ấy, tôi chỉ là trêu đùa một cô bé như thường ngày thôi."

Tư Minh Tu nhướn mày, lạnh giọng nhắc lại cụm từ anh dùng: "Cô bé?"

Trần Viên giải thích luôn: "Tiểu thư Lạc Xu nhà Lạc gia, vị hôn thê sắp đính hôn của Phó Tấn, đã yêu thương thắm thiết anh Việt."

Tư Minh Tu yên lặng nhìn chằm chằm Việt Từ hồi lâu, đôi mắt lăng lăng đến nỗi da mặt dầy như Việt Từ cũng phải sợ hãi, đành mở điện thoại lên tìm tin tức, biểu lộ rất nghiêm túc.

"Lạc Xu là do vụ án bắt cóc nên mới sinh ra một chút ỷ lại đối với tôi, không hồ đồ như Trần Viên nói." Việt Từ khó được giải thích một câu, lại hỏi: "Anh muốn tìm cái gì?"

"Việt Từ, trở ngại lớn nhất trên con đường đến đỉnh vinh quang của cậu chính là cái tính tình trêu chó chọc mèo này." Tư Minh Tu nói thản nhiên, lời lẽ khẩn thiết đề nghị: "Vì vậy, vì tiền đồ sự nghiệp của cậu, nên sớm cắt cái u ác tính đi. Tôi đã chọn giúp cậu một bệnh viện chỉnh hình tốt, đảm bảo đau một lần rồi thôi, cả đời không còn lo lắng, từ nay về sau rũ sạch vướng bận."

Trần Viên mờ mịt: "Đang yên đang lành đến bệnh viện giải phẫu làm gì...?"

Nói xong câu cuối mới kịp phản ứng, nhìn lại vẻ mặt đứng đắn hết chỗ nói của Tư Minh Tu, nhất thời cười lăn ra ghế.

Anh ta nói quá mức đứng đắn, Việt Từ chỉ cảm thấy nửa người dưới hơi hơi lạnh lẽo, theo bản năng vắt chân khép lại, anh cất tiếng ho nhẹ, lắc đầu cười bất đắc dĩ:

"Sao mà anh cũng học được kiểu nói đùa này thế?"

"Đó là nói đùa, cũng là cảnh cáo." Tư Minh Tu ngồi xuống, mắt lạnh lạnh nhìn anh: "Nếu có ngày nó thật sự trở thành chướng ngại trên đường sự nghiệp của cậu, tôi sẽ xuống tay không lưu tình."

Việt Từ không cảm thấy có tí lực uy hiếp nào, lười nhác hỏi lại: "Anh đến để cảnh cáo tôi?"

Tư Minh Tu nhìn anh một cái: "Thời trang nam GT đến tận cửa mời cậu làm người phát ngôn."

"GT lại muốn làm gì?" Trần Viên nói thầm: "Leo cây nghiện rồi à, lần này lại đến đùa cợt người khác?"

"Người phụ trách Lý Minh đổi người giữa chừng lúc trước đã bị cách chức, người phụ trách mới là từ tổng bộ nhảy xuống." Tư Minh Tu giải thích: "Chủ tịch Cố Thành Huy của bọn họ vẫn luôn rất coi trọng cậu, tỏ vẻ không hề biết chuyện Lý Minh làm, cũng biểu lộ rất tiếc nuối đối với cuộc hợp tác chưa thành lần ấy, nên lần này mời cậu làm người phát ngôn cho GT tại toàn bộ khu vực Đông Á."

Việt Từ sờ sờ cằm, phân tích: "Có biết hay không thì còn cần bàn lại. GT ở trong nước cũng có thể coi là một nhãn hiệu xa xỉ, lại tự dâng hiến mong chờ một minh tinh chỉ có lưu lượng, căn cơ bất ổn làm người phát ngôn toàn bộ khu vực Đông Á, anh cảm thấy trong đó sẽ không có vấn đề à?"

Nói xong, chỉ thấy ánh mắt Tư Minh Tu nhìn mình sâu thẳm, không khỏi nghẹn họng: "Nhìn cái gì, chẳng nhẽ anh nghi ngờ Cố Thành Huy coi trọng tôi à?"

Tư Minh Tu khoanh tay không động đậy: "Cậu chắc chắn không trêu chọc chủ tịch GT chứ?"

"Không chắc." Việt Từ nghiêm túc lắc đầu, vẻ trầm trọng như đang thảo luận quốc gia đại sự: "Người tôi trêu chọc nhiều lắm, trong đó có cái nào là chủ tịch GT không, thật không dám chắc."

Lời này có chút tự kỷ đến mức không biết xấu hổ, nhưng được nói ra từ trong miệng Việt Từ lại có vẻ hết sức thuyết phục, khiến người nghe không thể không cảm thấy đó vốn là đương nhiên.

Tư Minh Tu cũng không có biện pháp đối với điệu bộ thẳng thắn vô tư này của anh, chỉ đành nói: "Hợp đồng dâng lên cửa không có đạo lý từ chối, cậu đã không có ý kiến gì thì ngày một tháng sau ký hợp đồng luôn đi."

Nói xong, anh ta nhếch môi, cười rất nhạt: "Tôi thật sự còn rất hiếu kỳ với phản ứng của Phong Hoa khi nghe tin này."

Việt Từ lắc đầu: "Không được."

Tư Minh Tu nhíu mày nhìn anh, Trần Viên cũng kinh ngạc, đồ dâng lên cửa lại không muốn, khái tính như vậy sao?

Việt Từ nói chậm rãi: "Đẩy lùi ngày ký hợp đồng lại, ngày một tôi có việc khác rồi."

Việc gì?

Tư Minh Tu định hỏi, trong đầu chợt lóe: "Lễ đính hôn của Phó Tấn?"

Việt Từ khen ngợi: "Quả nhiên là người đại diện linh thông tin tức."

Tư Minh Tu bỗng cảm thấy đau đầu: "Cậu vẫn còn nhớ gã mãi không quên?"

"Không phải." Việt Từ thản nhiên: "Đã có người mời tôi cùng dự lễ đính hôn của Phó Tấn từ trước, hẹn nào đã định tôi chưa bao giờ bỏ lỡ, huống chi là lễ đính hôn của cháu gái lớn, tôi chắc chắn phải đi một chuyến."

Trần Viên kéo kéo khóe miệng, cháu gái lớn cái quỷ gì, Lạc Xu chỉ nhỏ hơn anh có ba tuổi thôi biết chưa?

Tư Minh Tu lạnh giọng phun một cái tên: "Phó Bồi Uyên?"

Việt Từ hơi gật đầu: "Đúng, là hắn."

Tư Minh Tu hỏi lại: "Giờ này vẫn còn cảm thấy hắn không liên quan đến Phó gia?"

"Nói thế cũng không đúng." Việt Từ lắc đầu, có chút hoang mang: "Không tra được tư liệu về thế hệ trước của Phó gia, cũng không có người nào phù hợp điều kiện, thế hệ này thì không trùng tên. Nếu hắn không dùng tên giả thì chẳng nhẽ là chi thứ của Phó gia? Hay là đến từ nước ngoài?"

Lười nghĩ nhiều, Việt Từ nhoài người ra ghế sa lông, tiêu sái nói: "Không hề gì, thân phận của hắn thế nào đi nữa thì cũng không ảnh hưởng, đến lúc đó sẽ biết, hy vọng sẽ là một điều gây kinh hỉ."

....

Sáng sớm mấy ngày sau.

Đây là một ngày không tầm thường, từ sân bay thủ đô đã có thể thấy các fandom của các minh tinh khác nhau tụ lại chen lấn, giơ biển huỳnh quang ghi tên thần tượng, khiến toàn bộ sảnh đông nghẹt người.

Có hành khách xuống máy bay nhìn thấy biển người đó, không khỏi kinh ngạc: "Lô Khê, Xa Dật, Tiếu Tân Lâm, Khâu Ấn, Đường Lan... Oa, sao có nhiều minh tinh về thủ đô cùng một ngày như thế?"

Bạn thân người này đang bừng bừng hứng thú quay phim, chụp ảnh bên cạnh, còn rảnh miệng đáp: "Không biết à, hôm nay là ngày đính hôn của Tổng Giám đốc Phong Hoa, tất nhiên là các minh tinh sẽ muốn đích thân tới chúc mừng. Riêng Tiếu Tân Lâm và Khâu Ấn, có bận nữa thì cũng phải tham dự lễ đính hôn của ông chủ mình chứ."

"Oa, lợi hại thế cơ à, ngay cả Khê thiếu cũng nể mặt mà đến."

"Khê thiếu không phải nghệ sĩ Phong Hoa, nhưng nghe nói có quan hệ không bình thường với Tổng Giám đốc, tất nhiên cũng sẽ tham dự."

"Dữ vậy cơ à..."

Sau khi xuống máy bay, Lô Khê đi qua lối đi dành riêng cho khách VIP, tránh tiếng fans thét chói tai. Cậu tháo kính râm, gợi khóe miệng cười, rốt cục... trở về.

"Khê thiếu, về nhà trước hay là...?"

Lô Khê nghịch nghịch di động, "hừ" một tiếng: "Đương nhiên là đến lễ đính hôn của biểu ca, tôi sẽ đến đó ngay bây giờ."

Đến sớm như thế?

Trợ lý kinh ngạc nhìn cậu, đánh bạo hỏi: "Không tìm cậu Việt sao?"

Lô Khê vén mí mắt liếc anh ta với vẻ không kiên nhẫn, há miệng mắng lại ngay: "Tôi cần anh quyết định thay tôi à?"

Trợ lý bị nghẹn, không dám hỏi nữa, chỉ đành xoay đầu về khởi động xe, bắt đầu làm đúng ý được giao.

Trong chiếc xe màu trắng bạc cách đó không xa cũng vừa xuất hiện một vấn đề y như vậy, trợ lý Tiểu Dương kinh ngạc nhìn Phương Trung Quy, hỏi: "Đạo diễn Phương, bây giờ đến thẳng hôn lễ chứ không gặp cậu Việt trước à?"

Phương Trung Quy cười nhạt, ánh mắt khi nhắc tới Việt Từ chứa chan sự dịu dàng: "Hôm nay cậu ấy cũng tham dự lễ đính hôn của Phó Tấn, chắc là tới nơi rồi."

Thì ra là vậy...

Trợ lý Dương líu lưỡi, trách không được đạo diễn Phương lại để bụng lễ đính hôn của Phó tổng như vậy, hóa ra là vì Việt Từ.

....

Một siêu xe màu đen đỗ dưới cổng trụ sở Thành Lâm, cửa kính xe từ từ hạ xuống, khuôn mặt đẹp trai lãnh đạm xuất hiện trước mặt Việt Từ, cất giọng trầm thấp thản nhiên: "Lên xe."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play