Ninh Á nhìn di động trên giường, lại nhìn sắc mặt khó coi của Lạc Xu, chớp mắt khó hiểu: "Chả nhẽ xấu như vậy, đến mức cậu sợ quá phải ném di động đi..."

Nói rồi cầm lấy điện thoại, màn hình vẫn sáng, khuôn mặt quen thuộc vẫn cứ đẹp khiến người ta hoa mắt chóng mặt, hoàn toàn không dính dáng gì đến "xấu", điều này không khỏi làm cô hoài nghi rốt cục là mình hay bạn mình cần đi khám mắt.

Lạc Xu cũng nhận ra bản thân thất thố, nhưng cảm xúc nôn nóng quanh quẩn dưới đáy lòng mãi không tiêu tan. Mặt cô tái nhợt, đôi môi khẽ nhếch, cứng ngắc nói: "Sau này đừng nhắc tới anh ta trước mặt tớ nữa."

"Cậu bỏ làm fans?" Ninh Á kinh ngạc nhìn vẻ tuyệt tình của cô: "Lúc trước chính cậu dẫn tớ rơi vào hố mà, sao mới đó mà đã bỏ rồi, hay là xem được tin lá cải gì? Sẽ không phải là gặp được người thật nên vỡ mộng đấy chứ?"

"... Không phải."

Lạc Xu nhỏ giọng đáp, ngồi trên giường cắn môi, mãi sau mới hỏi dưới ánh mắt nghi hoặc của Ninh Á: "Cậu còn nhớ lúc trước có người bịa đặt Việt... Việt Từ bị kim chủ bao dưỡng không?"

Ninh Á nhíu mày: "Đang êm đẹp sao nghĩ tới cái đó, tất nhiên tớ nhớ rõ những tin bôi nhọ ấy, cũng mệt cho bọn họ bịa đủ mũi đủ mắt, nói chắc chắn cứ như thể chui vào gầm giường rình tận mắt vậy, thực tế chẳng có chứng cứ gì cả, mỗi cái ảnh chụp cũng chỉ mờ mờ không rõ."

Tiếng Lạc Xu khô khốc: "Hai ngày trước tớ tìm trên mạng mãi mà không thấy còn dấu vết gì nữa, cậu có nhớ lúc ấy bọn họ nói kim chủ là ai không...?

"Không dấu vết thì nhất định là do đội truyền thông xóa đi rồi, lúc ấy họ bịa ra thì ai mà chả nhắc đến, nào là cấp cao Hoa Thanh, ông chủ nhà tài trợ, đạo diễn Phương rồi Lô Khê, cả chỗ xa đến tên lửa bắn không tới cũng có thể dính dáng được cơ mà." Ninh Á hồi tưởng một chút rồi lắc đầu: "Ai tin những lời đồn ấy chứ, lúc đó không phải cậu còn bảo tớ đừng tin lời đồn, chúng ta chỉ cần hâm mộ mỹ nhan thịnh thế của người đẹp là tốt rồi sao."

Nói xong vẫn thấy Lạc Xu im lặng, sắc mặt khó coi banh chặt, lòng cô không khỏi nhảy một cái, trong đầu đột nhiên lóe lên, đoán ra đại khái:

"Chẳng nhẽ cậu cho rằng..."

Lạc Xu ngẩng đầu nhìn cô.

Ninh Á thở dài:"Thật ra giới chúng ta rộng như thế, tớ cũng có nghe nói chuyện trước kia của tình lang nhà cậu, có điều đều là đồn đãi, cậu thích anh ta như vậy, tớ cũng không tiện nói thẳng, không ngờ cậu lại tự phát hiện."

"Đồn cái gì?" Lạc Xu hỏi.

"Nghe nói anh ta là gay." Ninh Á xem xét sắc mặt cô, nói một cách cẩn thận: "Chắc cậu vẫn còn nhớ chuyện Giang Chi Lâm mâu thuẫn với Việt do vị trí nam chính Sở Minh Đế chứ, lúc ấy anh trai tớ còn bật cười nói rằng: Phó Tấn vừa ra nước ngoài, hậu cung liền đại loạn.

Tớ hỏi anh ấy có ý gì, anh ấy nói hai người này đều là tình nhân của Phó Tấn, lúc ấy tớ nửa tin nửa ngờ, nhưng không dám nói với cậu, sợ cậu nghĩ tớ nói xấu tình lang ca ca của cậu, hơn nữa loại chuyện đó cũng không có chứng cứ gì nên bỏ qua, hôm nay cậu nhắc lại... tớ mới nhớ đến."

Lạc Xu hạ mi mắt không nói, ngón tay âm thầm nắm chặt ga giường, nắm đến nỗi trắng cả khớp xương.

"Cậu định thế nào?" Ninh Á nhẹ giọng hỏi, khuyên: "Kỳ thật chúng ta đều biết hết đám đàn ông  trong cái giới này, tên nào tên ấy phong lưu thành tính, đàn ông tốt có thể đếm được trên đầu ngón tay, dạng bao dưỡng minh tinh như này cũng không phải số ít. Không cần biết là thật hay giả, cậu thích Phó Tấn lâu thế, hiện tại vất vả lắm mới tu thành chính quả, chẳng lẽ muốn canh cánh trong lòng chuyện của quá khứ sao?"

"Tớ cứ nghĩ đến chuyện đó là lại cảm thấy như mắc nghẹn ở cổ họng." Lạc Xu nói nhỏ: "Hôm nọ tớ nghe thấy anh ấy hô tên này sau lưng tớ, ngữ điệu đó vừa giống như oán hận lại vừa giống như yêu mà không được. Tớ đột nhiên nhận ra đó mới cảm xúc chân thật của anh ấy.Người đàn ông dịu dàng, bao dung, kiên nhẫn mà tớ nhìn thấy chẳng qua chỉ là một lớp vỏ ngụy trang giả dối..."

"Vậy cậu định làm gì?" Ninh Á không kiên nhẫn nhìn cô, nghe miêu tả là có thể não bổ thành một vở kịch cẩu huyết ngược luyến tình thâm giữa Phó Tấn và Việt Từ.

"Tớ muốn gặp Việt Từ." Lạc Xu nhìn cô bạn, thái độ kiên đinh: "Chưa nói đến những kẻ khác, tại sao lại là anh ấy chứ, tớ không muốn cứ mơ mơ màng màng đính hôn như vậy, ít nhất phải làm rõ sự việc trước khi đính hôn!"

Thần tượng mà cô thích, lại chính là người mà chàng trai cô thầm mến nhiều năm cực kỳ để ý. Khúc mắc giữa hai người họ có vẻ rất sâu, sâu đến nỗi cô không chen vào lọt.Mỗi khi nghĩ đến đấy, tim cô lại chua xót, không rõ là không cam lòng hay là khó bình ổn ý nghĩ, tóm lại là không bỏ qua được.

Ninh Á thấy thế thở dài: "Anh ấy hiện đang quay chương trình thực tế, vừa đúng dịp tớ đến Bình Thành công tác, nếu cậu muốn thì đi cùng tớ đi."

....

Gần đây Bình Thành rất náo nhiệt, vốn chính là mùa du lịch, lại có thêm Thực Sắc Sinh Hương quay ở đây gần một tháng, vào ngày quay cuối cùng, du khách cùng fans hâm mộ kéo đến đông nghìn nghịt, mấy con phố ẩm thực chật như nêm cối.

"Ninh Á, chỗ này đông quá, địa điểm quay ở đâu vậy?"

"Tớ đã hỏi thăm rồi, do lưu lượng khách trên đường quá nhiều nên tổ chương trình đã chuyển địa điểm quay hôm nay sang Thành ẩm thực, phía này, cậu đi theo tớ."

Hai cô gái dắt tay nhau chen qua biển người chật chội, đằng sau có vài vệ sĩ khỏe mạnh đi theo.

Cùng lúc đó, cách đó không xa cũng có kẻ đang âm thầm rình mò.

Tên người lùn dò hỏi được tin tức thì chui vào ngõ hẹp, đến cạnh gã to con đang hút thuốc nói nhỏ: "Đại ca, em hỏi thăm rồi, vừa rồi có hai con bé nói cái show thực tế kia đổi địa điểm quay, làm sao bây giờ?"

"Trong thành?" Gã to con nhíu mày đáp, vứt điếu thuốc xuống: "Đi, qua đó xem."

Tên lùn hơi chần chừ: "Đại... đại ca, nếu bị bắt thì sẽ phải ngồi tù đấy!"

"Sợ cái c*t, có chuyện gì tao chịu trách nhiệm."

Gã to con kiên quyết, đi ra khỏi ngõ nhỏ, tên lùn do dự một chút rồi cũng cắn môi đi theo: "Ở phía kia, các cô đó đi về phía kia ạ."

....

Ninh Á và Lạc Xu tới đúng lúc ekip chương trình đang nghỉ trưa, các fans hâm mộ tìm đến từ sớm đang vây quanh thần tượng của mình đòi ký tên, chụp ảnh. Do số người tìm tới chỗ này cũng không nhiều, động tĩnh không lớn nên người trong đoàn cũng nhân từ cho qua.

Ninh Á nhìn Việt Từ bị fans vây quanh, khuôn mặt thanh niên nhìn trực tiếp còn lóa mắt hơn cả trên TV, luôn mỉm cười duy trì phong độ hòa nhã, tay không ngừng ký tên, còn phối hợp với fans chụp ảnh, bình tĩnh không hề rối loạn.

Hai người đi vào vài bước thì nghe có fans hỏi ríu rít:

"Việt Việt, đạo diễn Phương, Lô Khê và Ansel cùng rơi xuống nước, anh cứu ai trước?"

"Trong ba cái tên đó, anh thích ai nhất?"

"Fans hủ tránh ra, đương nhiên là ông xã thích nhóm fans đáng tin chúng ta rồi!"

Ninh Á và Lạc Xu: ....

Trên mạng thì không nói làm gì, nhưng các cô làm thế nào mà dám nói loại lời lẽ ấy ra miệng trước mặt Việt Từ thế?

Có điều, dù vấn đề này chen chúc xoay quanh đầu cô, Việt Từ hãm thân trong đó lại không hề lộ vẻ xấu hổ, còn ngẫu nhiên đáp lại vài câu, lập tức nhạ cho fans tru lên như sói. Ninh Á chứng kiến không thể không phục, làm được đến mức này hoàn toàn có thể xưng là thực lực chiều fans!

Nghĩ thế, cô trộm liếc bạn thân vẫn đang ôm bộ mặt buồn bực, thầm thở dài, hy vọng những suy đoán đó đều là giả, nếu không thì tàn khốc quá, sau này cô sẽ không bao giờ còn được tâm sự vui vẻ về idol cùng với Lạc Xu nữa.

Dần dần, thời gian trôi đi, để không quấy rầy đến thần tượng nghỉ ngơi, các fans đều không hẹn mà cùng tản ra.

Lạc Xu đi về phía trước, nhìn thanh niên bằng nét mặt phức tạp, trong lòng không rõ là bị ghen tị hay cảm giác không cam quấy phá, dày vò như thể đang ngồi trên nồi cháo sôi ùng ục. Cô cắn môi, lạnh giọng nói: "Có thể nói chuyện một chút không, tôi là... hôn thê của Phó Tấn." 

Nói xong, chỉ thấy thanh niên kinh ngạc nhìn nàng, lòng Lạc Xu run lên, cảm giác vi diệu như thể đọc hiểu ý tứ đối phương: loại cám thối đó mà cũng có vị hôn thê à?

Tâm tình Lạc Xu phức tạp, không biết có phải mình hiểu sai hay không, nhưng vẫn cố chấp hỏi lại lần nữa: "Có thể nói chuyện được không?"

"Được." Cô nghe thấy thần tượng mình đã yêu thích mấy tháng qua nói thế, tiếng nói như nước suối chảy qua. Cô đã từng ảo tưởng vô số lần rằng nếu mình có cơ hội gặp thần tượng, giọng nói đối phương sẽ dễ nghe như thế nào, bây giờ nghe được rồi, mà lại còn là giọng điệu thương xót như kiểu đang trìu mến kẻ ngốc: "Đằng kia có chỗ nghỉ, qua đấy nói đi, cho cô một cơ hội nhảy khỏi hố phân."

Lạc Xu hung hăng trừng anh, nhưng hoàn toàn không tìm được từ cãi lại, chỉ có thể "hừ" một tiếng lạnh lùng, tay bóp chặt túi xách đi theo đối phương đến góc không người.

Trong lúc tới đây, cô đã nghĩ sẵn trong đầu vô số lời lẽ ác độc, chỉ đợi gặp người ta là sẽ lợi dụng khí thế bừng bừng đánh đòn phủ đầu, ép cho anh ta không thể phản kháng, phải kể hết chi tiết sự tình.

Nhưng không ngờ, cô còn chưa nói câu nào thì đã nghe thấy tiếng "Cẩn thận", không kịp phản ứng, cái gáy chợt tê rần, trước mắt biến thành màu đen,

....

"Chuẩn bị quay tiếp, Việt Từ đi đâu rồi?"

"Vừa nãy còn ở đây mà, sao mới một chốc đã không thấy tăm hơi?"

"Xin hỏi... Các anh có nhìn thấy một cô gái mặc váy liền thân màu hồng nhạt, tay cầm túi xách không?"

Ninh Á đi ra khỏi buồng vệ sinh thì không thấy bạn thân đâu cả, cô gọi điện cho đối phương thì nghe báo tắt máy, nhìn quanh cũng không thấy bóng dáng Việt Từ, tức khắc hoảng loạn.

"Hỏng rồi, hỏng rồi... Sẽ không đánh nhau đấy chứ!"

"Một bên là idol, một bên là bạn thân, mình nên đứng về phía ai đây..."

....

"Tam gia!" Ngay khi nhận được tin tức, đặc trợ Đoạn vội bấm số điện thoại Phó Bồi Uyên: "Cậu Việt mất tích tại trường quay, do ở hiện trường vàng thau lẫn lộn nên người của chúng ta không theo sát bảo vệ được, đến khi phát hiện thì đã chậm!"

Con ngươi đen của Phó Bồi Uyên trầm xuống, giọng nói lạnh lẽo: "Tìm!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play