Phòng ăn số bốn.
Trong nồi uyên ương đúc bằng đồng, riêng một nửa là nhuộm màu ớt đỏ, canh nóng sôi lục ục, bong bóng nổ vỡ liên tiếp giống như hoa sơn trà nở trong nháy mắt, nửa còn lại có màu trắng thuần, cũng nổi bọt ùng ục, cái nóng từ đáy nồi xông lên tràn ra bốn phía, canh cua qua nhiều lần chắt lọc, chế biến tỏa mùi thơm nức mũi, xộc thẳng vào mặt.
Nguyên liệu nấu ăn chất đầy cạnh nổi lẩu, dạ dày, nộm thịt bò, óc hoa, nấm kim châm, tôm nõn, ruột già...
Việt Từ gắp một miếng thịt bò trong nồi cho vào miệng, vị cay nóng tràn ngập khoang miệng mãi không tan, đầu lưỡi tê cả đi không rõ do đau hay cay quá, thế nhưng cảm giác này cứ như có ma lực vô hình, khiến người ta muốn liều mạng mà ăn, ngừng cũng không được.
Sau khi ăn xong, để tận chức tận trách, anh còn hướng về máy quay chào khán giả, cười tủm tỉm khen: "Không tồi, không tồi, nồi lẩu này cũng làm cho người ta cay sặc giống y tính tình ông chủ quán, đáng để thử một lần."
Người quay phim lộ vẻ 囧, bắt lấy khung hình đặc tả điệu cười xấu xa đó.
Hoàn thành nhiệm vụ, Việt Từ lại tiếp tục chọn nguyên liệu cho vào đáy nồi; cải trắng, khoai tây, măng tây được bỏ vào phần canh trắng; thịt dê, dạ dày, đậu hũ, tôm nõn thì bỏ vào canh đỏ. Trên phương diện ẩm thực, anh hoàn toàn là một tay sành ăn già đời, động tác điêu luyện tao nhã làm người ta không bỏ được mắt xuống.
Không bao lâu sau, chỗ ngồi bên cạnh đột nhiên có thêm một người. Việt Từ nghiêng đầu nhìn, kinh ngạc, cười khẽ một tiếng: "Nhớ tôi?"
Thái độ thân mật, tự nhiên, lại là đối với một người đàn ông; người quay phim trong góc phòng sợ tới mức suýt thì đánh rơi máy, nghi mình nghe nhầm, hoặc là bản thân suy bụng ta ra bụng người rồi hiểu sai? Bằng không làm sao Việt Từ có thể biểu hiện tự nhiên như thế ngay trước ống kính chứ, cậu ta không sợ tổ chương trình phát sóng đoạn video này lên để thu hút người xem ư?
Nghĩ thế, anh ta lặng yên quan sát người đàn ông vừa mới vào phòng, người nọ mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, áo vét cùng màu khoác ở bên cạnh, khuôn mặt hắn gọn ghẽ lạnh lùng, đôi con ngươi sâu không thấy đáy, dù chỉ đơn giản ngồi trên ghế cũng mang theo cảm giác áp bách khiến người ta phải sợ hãi tránh xa, không dám nhìn thẳng.
Thế nhưng, Việt Từ lại có thái độ thân mật rất tùy tiện, không nằm trong hàng ngũ những người đó. Trông anh cứ cười ngâm ngâm, tựa như chẳng có cảm giác gì với sự đạm mạc và áp bách từ người đàn ông kia.
Phó Bồi Uyên không đáp, mắt phượng nhìn sâu vào đôi môi bị cay đến đỏ lên của anh, màu đỏ diễm lệ như đang cật lực dụ dỗ người nhấm nháp. Đáy mắt hắn hơi tối, dời sang nồi lẩu vẫn đang sôi ùng ục, hỏi thản nhiên: "Ăn có ngon không?"
"Tất nhiên là ngon." Việt Từ trả lời không cần nghĩ, cũng không hỏi tại sao hắn xuất hiện theo kiểu sát phong cảnh thế này, anh gắp một miếng dạ dày bỏ vào cái đĩa trước mặt Phó Bồi Uyên, mỉm cười chia sẻ: "Nếm thử đi."
Phía sau, Đặc trợ Đoạn nheo mắt, thầm nghĩ cậu Việt đúng là không biết chứng nghiện sạch của Tam gia, Tam gia rất hiếm khi ăn cơm ngoài, không thích dùng bát đũa nhà hàng, không thích ăn nội tạng động vật, càng không thích ăn cay, một động tác đơn giản này của cậu ấy thực sự đã phạm hết toàn bộ kiêng kỵ!
Nghĩ thế, định tiến lên ngăn cản lại chợt thấy Phó Bồi Uyên vươn tay, vào lúc Việt Từ gắp miếng thứ hai qua thì cầm cổ tay đối phương, hơi nghiêng về phía trước, cúi đầu, cắn miếng dạ dày trên đũa.
Điệu bộ hắn ăn thật nhã nhặn ngoài sức tưởng tượng, nét mặt bình thản không nhìn ra cảm xúc, nhấm vài cái rồi nuốt xuống, giọng nói vững vàng lãnh đạm: "Cũng được."
Làm xong một loạt động tác mà thái độ vẫn hệt như cũ, chẳng có chút nào tự nhận thấy hành vi của mình có gì không ổn.
Đặc trợ Đoạn sợ ngây người, cảm thấy sếp nhà mình rất có tiềm chất làm hôn quân, sẵn sàng lừa chư hầu diễn hí hòng lấy nụ cười của Bao Tự*.
Người quay phim cũng sợ ngây người, từ suy nghĩ "Việt Từ có phải gay không" nhảy thẳng lên thành "Bọn họ không coi ai ra gì như vậy có được không, không sợ chương trình phát sóng ra ngoài thật sao, định chuẩn bị comeout thật đấy ư, hay là họ quên mất vẫn còn mình tồn tại ở đây rồi hở?" Càng tưởng tượng, càng cảm thấy như đang nằm mơ.
Tần Thư mới vừa trở lại phòng trợn tròn mắt, há miệng lắp bắp nói không hết câu: "Anh... các anh..."
Đương sự lại rất bình tĩnh. Việt Từ xem chuỗi động tác của hắn thì bật cười, anh gắp miếng dạ dày còn lại trong đĩa bỏ vào miệng, nhấm nháp rồi nuốt xuống, gật đầu tỏ vẻ đồng ý, ngữ khí ái muội: "Đúng là rất ngon lành."
Nhưng không biết là thức ăn ngon lành, hay là nụ hôn gián tiếp kia ngon lành.
....
Tất nhiên, sau khi kết thúc ngày quay, Tần Thư vội vã đuổi theo, thậm chí không để ý vết thương trên chân tối qua, cấp tốc ngăn Việt Từ ở cửa thang máy.
"Việt Từ, không ngờ cậu là người như vậy!" Tránh khỏi tầm mắt công chúng, cô ả không còn xưng hô "anh Việt" nữa mà gọi thẳng tên thật, khuôn mặt ửng hồng do vận động mạnh, khó che giấu sự kích động và hưng phấn, nếu nói ngữ khí có ý chỉ trích thì không bằng nói rằng đó là sự đắc ý khi bắt được nhược điểm đối phương: "Người đàn ông lúc chiều là kim chủ của cậu chứ gì?"
Cô ả hỏi, trong lòng không ngừng cười lạnh, vốn dĩ đang tuyệt vọng, không ngờ đối phương lại tự tay dâng cho mình cái nhược điểm lớn thế, dùng thủ đoạn a dua lấy lòng kim chủ trước mắt mọi người một cách ngu xuẩn, cậu ta không nghĩ tới việc sẽ bị đe dọa uy hiếp sao, hay mấy tên gay cứ hưng phấn lên thì đều là loại động vật chỉ quan tâm nửa người dưới?
Đúng là ghê tởm.
Có điều, nhược điểm dâng lên tận cửa, đương nhiên không có đạo lý từ chối, cô còn muốn nhân cơ hội này rửa sạch sỉ nhục!
Nhưng, khiến cô thất vọng là, Việt Từ không hề tỏ ra kinh sợ, ngược lại còn có vẻ không kiên nhẫn mà nhấc tí mi mắt, thúc giục: "Muốn gì, nói thẳng, cô không thích hợp quanh co đâu, không đủ chỉ số thông minh thì đừng lòng vòng."
Tần Thư nghẹn họng, khí thế không khỏi yếu đi ba phần, nhưng nhớ tới cảnh tượng ban chiều thì lại dấy lên dũng khí lần nữa. Cô ả coi thường nhìn đối phương, trào phúng: "Tôi đương nhiên không có cái chỉ số thông minh tìm người bao dưỡng để lấy hợp đồng như cậu, vị trí khách mời chương trình này cũng là nhờ kim chủ lấy cho cậu phải không, cậu đã nghĩ đến chưa, nếu chuyện này bị tuôn ra ngoài..."
Nói nhưng không nói hết, cất tiếng cười nhạo, cố ý để lại khoảng không cho Việt Từ nghĩ tiếp.
"Thì rồi sao?" Việt Từ phối hợp cho có lệ: "Cô muốn cái gì, nói đi."
Mặc dù thái độ không toại lòng người, nhưng lần này Tần Thư không bị nghẹn nữa, cô ả bỗng cảm thấy tự tin lên nhiều; dù cậu có tự cao đến mấy, kể cả không tự nguyện đi chăng nữa thì cũng phải chịu sự uy hiếp của tôi đấy thôi.
Trách không được tránh con gái như tránh tà, hiện tại cô đã hiểu, hóa ra đúng là một tên gay!
"Cậu đã không muốn ghép couple, tôi cũng thông cảm cho việc cậu sợ chọc kim chủ nổi giận." Tần Thư mỉm cười ác ý, nói: "Cậu có quan hệ rất tốt với đạo diễn Phương nhỉ, yêu cầu của tôi không khó, chỉ cần cậu giúp tôi tranh thủ một chút, để tôi làm nữ chính trong bộ phim tiếp theo của anh ấy là được, dựa vào quan hệ giữa hai người thì yêu cầu này không khó để đạt được chứ hả?"
Cô thăm dò, chưa biết điểm giới hạn của đối phương ở chỗ nào.
"Sau đó thì sao?" Việt Từ hỏi: "Còn gì nữa không?"
Còn nữa?
Tần Thư vui vẻ trong lòng, đúng là nhặt được của quý, đây là ông trời thấy cô rất được nên tự đem của cải đến cho mà!
"Không còn, đây là yêu cầu duy nhất của tôi, chỉ cần cậu giúp tôi lấy được, chúng ta đã thanh toán xong." Cô cười rụt rè, giả mù sa mưa nói: "Cậu đừng trách tôi, thật lòng do tôi quá ngưỡng mộ đạo diễn Phương nên mới không thể không dùng hạ sách này. Việt Từ... cảm ơn cậu."
Cô nói thầm, hiện tại không nên yêu cầu quá nhiều, dù sao có lần đầu thì sẽ có lần thứ hai, cô đã hoàn toàn nắm Việt Từ trong tay, sau này có thể từ từ dùng dần, làm thành cái ví thần xài mãi không hết.
"Được, biết thế." Việt Từ gật đầu, nhìn cô ả bằng ánh mắt nhìn nhi đồng chậm phát triển trí tuệ, nói: "Đi tuôn ra đi, cố lên!"
Tuôn... tuôn cái gì?
Tần Thư ngây dại, nhìn bóng Việt Từ càng đi càng xa mãi mới phản ứng kịp: "Việt Từ cậu đùa tôi!"
"Cô gọi cái gì thế?! Người đại diện đi từ thang máy ra, vẻ mặt nổi giận: "Cô lại chọc vào việc gì hả?"
Đối mặt người đại diện đang nắm giữ tiền đồ của mình, Tần Thư phản xạ rụt người lại, loại minh tinh mới ra mắt không lâu chưa có căn cơ gì như cô làm sao chọc nổi đối phương, kể cả có oan ức thì cũng chỉ phải nhỏ giọng biện giải: "Tôi không làm gì cả."
"Không làm gì, vậy sao đạo diễn lại tìm tôi nói chuyện?" Người đại diện xem bộ dạng cô ả như thế thì thấy khó chịu, trông oan ức cứ như bị ai hãm hại, anh ta hừ lạnh nói: "Đạo diễn bảo tôi chuyển lời cho cô, quay chương trình cho tốt, đừng đi trêu vào Việt Từ, nếu không thì thu dọn hành lý biến đi, bây giờ đổi khách mời vẫn còn kịp!"
Mặt Tần Thư tức khắc trắng nhợt.
Người đại diện cau mày, tiếp tục vụt gậy: "Tần Thư, hợp đồng khách mời này đến với cô không dễ, không nên để tôi phải nhắc nhở chứ, đừng có suốt ngày nghĩ đến việc bắt chước Đồng Hoan Hoan, lần nào hợp tác với nam nghệ sĩ cũng lôi kéo người ta tìm cách lăng xê, cô đừng có thấy tiếng tăm của cô ta cao mà không nhận ra toàn bộ giống đực trong giới giải trí này đều chỉ lo tránh cô ta không kịp!
"... tôi biết rồi!" Tần Thư cắn môi, khép hai tay lại, móng tay đâm vào lòng bàn tay mới cảm thấy tỉnh táo, do cô nghĩ quá đơn giản, Việt Từ hành sự công khai như vậy, rõ ràng chứng tỏ bối cảnh kim chủ thâm hậu, có chỗ nào mà loại minh tinh nhỏ như cô động vào được.
....
Phó Bồi Uyên ngồi trên ghế sa lông, nhìn thanh niên đi xuống khỏi máy chạy bộ, thản nhiên nói: "Tôi chưa từng biết cậu còn có thể nhân từ nương tay như vậy."
"Không tính là nhân từ nương tay." Việt Từ lau mồ hôi trán, tùy ý ngồi xuống cạnh hắn, mở hộp bánh ngọt Trần Viên mang tới, cắn một miếng kem bơ, ăn xong mới nói: "Nếu là trên phim trường, tôi nhất định sẽ không lưu loại con gái thích yêu sách gây chuyện như cô ả, nhưng đây là chương trình thực tế, dù rằng cô ta vừa ngu vừa độc, nhưng nếu không ảnh hưởng đến công việc thì không cần làm quá, cảnh cáo một chút là được, không tất yếu hủy tiền đồ của cô ta."
Thấy Phó Bồi Uyên không phản ứng gì, anh khẽ cười, mang ý trêu ghẹo: "Ngài Phó để ý loại chuyện nhỏ như này thực làm tôi thụ sủng nhược kinh*."
"Chỉ cần là chuyện của cậu, tôi sẽ để ý." Phó Bồi Uyên nói thản nhiên, dõi mắt theo cánh môi đóng mở của anh, đầu lưỡi mềm nộn, hàm răng trắng noãn, trên môi còn dính ít bơ chưa ăn hết. Hắn vươn tay, trong ánh mắt không rõ của đối phương, nhẹ nhàng lau ngón tay lên đó.
"Dính bơ à." Việt Từ bị lau miệng nói không rõ câu, dường như vô tình vươn đầu lưỡi liếm, nhưng không liếm đến môi, mà vừa hay chạm phải tay đối phương, có thể hơi cảm giác được đầu ngón tay đối phương khẽ run lên, rồi lại lập tức khôi phục trấn định.
Đáy mắt Phó Bồi Uyên ngày càng tối, động tác tay thì vẫn cứ ma sát chà lau, còn cố tình miêu tả hình dáng môi đối phương lần nữa, đợi đến khi lực ấn ép cho cánh môi xinh đẹp biến thành màu đỏ quyến rũ, giống hệt màu đỏ đã nhìn thấy tại quán lẩu lúc chiều, mới thấy vừa lòng.
Việt Từ cắn đầu ngón tay của hắn, hơi hơi dùng sức, vừa đủ cho đối phương cảm nhận được đau đớn mà vẫn không bị xước da, sau đó trượt theo đầu ngón tay xuống dưới, đôi môi mềm ướt lướt qua ngón tay thon dài, dừng tại lòng bàn tay, hôn nhẹ một cái.
Trước khi đối phương phản ứng, anh nắm chặt cổ tay hắn, thuận thế áp xuống, hai người cùng ngã vào ghế sa lông, thân thể dán sát, hơi thở hòa quyện.
Anh chống người nhìn mỹ nhân trong ngực, khuôn mặt lạnh tanh tuấn lãng kia vẫn duy trì bộ dạng không thèm bận tâm như trước, chỉ có đáy mắt là lan tràn sắc tối, không hề che giấu tính xâm lược dày đặc, thân hình rắn chắc đó hơi căng chặt, cánh tay rũ ở hai bên nhìn có vẻ vô lực, kỳ thực ẩn giấu sức bật rất mạnh, chỉ chực chờ hắn ẩn nhẫn phá công, dục vọng sẽ chui tư dưới đất lên, hoàn toàn bùng nổ.
Thế nhưng, Việt Từ lại cực yêu bộ dạng ẩn nhẫn này của hắn.
Anh cúi người, hôn lên mi mắt đối phương, khẽ tán thưởng: "Ánh mắt này, đẹp quá."
Vừa nói xong thì lập tức cảm thấy hô hấp vững vàng của đối phương đã bắt đầu trở nên dồn dập, yết hầu hắn khẽ động đậy, sắc tối trong mắt càng dày thêm, sức kiên nhẫn tựa hồ đã đến cực hạn. Việt Từ không hề nghi ngờ, chỉ cần trêu ghẹo thêm một chút, giây tiếp theo lý trí đối phương sẽ hoàn toàn sụp đổ.
Thật là... rất đáng yêu.
Anh nghĩ vậy, khẽ cười.
Đúng lúc đó, cửa phòng khách bị mở ra, Trần Viên hấp tấp chạy vào: "Anh Việt, em đã mua đồ anh muốn về rồi..." Còn chưa nói hết đã nhìn thấy hai người đang dây dưa trên sô pha, tắc tị.
Chỉ thấy Việt Từ đặt ngài Phó ở dưới thân, tư thế hai người quấn quýt ái muội. Sau khi bị cô phá ngang, cặp mắt lợi hại của ngài Phó liền bắn thẳng về phía này, khiến cô lạnh từ đỉnh đầu lạnh xuống lòng bàn chân.
Cô cố cười khan, lùi về phía sau sờ soạng cánh cửa đi ra ngoài, hận không thể lập tức tông cửa xông ra để bảo vệ mạng nhỏ: "Em... em vào không đúng lúc ạ... Em ra ngoài trước đây."
"Đi gì mà đi, đồ của anh đâu, mau mang vào đây." Việt Từ làm như không có việc gì đứng lên, nói rồi nhận lấy túi nhựa trong tay Trần Viên, y phục của anh hoàn toàn không bị loạn, thái độ cũng bình thường như thể chưa từng có chuyện gì phát sinh.
Trần Viên nghệt ra, nếu không phải còn một ngài Phó đang sa sầm mặt, mang quần áo hỗn độn nằm trên ghế sa lông, có lẽ cô đã cho rằng mình gặp ảo giác,
Phó Bồi Uyên ngồi dậy, chỉnh lại áo sơ mi, sắc mặt đã khôi phục bình tĩnh, hắn liếc nhìn Việt Từ một cách ý vị sâu xa, điệu bộ giương nanh múa vuốt của con cáo nhỏ quả thật rất đáng yêu, có điều đùa dai quá thì không được, hắn hẳn phải tìm cơ hội thích hợp cắt cắt móng tay cho nó, để nó biết thu bớt thu bớt lại.
Hắn nói: "Mấy ngày nữa có một lễ đính hôn cần tham dự, cậu đi cùng với tôi đi."
*Chú thích:
- ... hòng lấy nụ cười của Bao Tự: đây là dựa theo điển tích lịch sử Trung Quốc, ý nói hôn quân chỉ ham mê sắc đẹp, vì mỹ nhân có thể làm những việc thương thiên hại lý.
Chuyện kể rằng, Bao Tự là mỹ nhân cực kỳ xinh đẹp, Chu U vương say mê nàng nhưng chưa bao giờ nhìn thấy nàng cười nên ra lệnh ai làm nàng cười sẽ thưởng nghìn lạng vàng. Để làm nàng cười, Chu U vương nghe lời nịnh thần, đốt lửa trên cây cột lửa vốn dùng để hiệu triệu chư hầu (chư hầu là các nước thần phục nước Chu, khi đốt lửa trên cây cột này, chư hầu sẽ biết là thiên triều triệu gọi mà đến), đùa giỡn với chư hầu, gây ra họa làm mất Cảo kinh, nhà Chu cũng suy tàn từ đây. Điển tích này được gọi là "Phóng hỏa hí chư hầu". (tóm tắt theo wikipedia)
- Thụ sủng nhược kinh: (quá quen rồi, tớ chỉ ghi cho những ai chưa biết) được sủng ái mà kinh sợ.