Nhà chính Phó gia.

Cụ bà Phó thấy quản gia mang rương hành lý xuống dưới thì không khỏi sửng sốt, ngẩng đầu nhìn lên tầng thì thấy Phó Bồi Uyên ăn mặc chỉnh tề đang xuống cầu thang, không khỏi chần chừ hỏi: "Con sắp đi công tác à?"

"Dạo này có dự án lớn cần con phải đích thân đi làm ư?" Cụ ông Phó cũng khó hiểu, nghi bản thân lâu rồi chưa hỏi đến chính sự của công ty nên đã lạc hậu với thời thế.

"Không có." Phó Bồi Uyên khoát tay với quản gia, ý bảo ông dọn hành lý lên xe, trả lời bâng quơ: "Ra ngoài ở tạm một thời gian." Nói đơn giản như thể nói chuyện ăn một bữa cơm rau.

"Ở tạm?" Tiếng cụ bà không tự giác cất cao. Không trách được bà kinh ngạc như thế, loại chuyện dọn ra ngoài này nếu phát sinh trên người khác thì có thể hiểu được, nhưng phát sinh trên đứa con trai luôn vô dục vô cầu, sinh hoạt khổ hạnh như nhà sư mà không tự biết của bà thì có vẻ kinh khủng ngoài sức tưởng tượng.

"Khụ khụ..." Nước trà đến bên miệng cụ ông bị sặc hết ra, uyển chuyển hỏi: "Gần đây có chuyện gì muốn làm sao?"

Hai cụ phản ứng hết sức phóng đại, Phó Bồi Uyên tỏ ra rất bình tĩnh tự nhiên, cũng không biết hành vi của mình có gì không ổn, lời ít ý nhiều nói: "Không có chuyện gì, chỉ đơn giản là ở tạm, rất nhanh lại quay về."

Tất nhiên là thế, dọn đến sống ở trụ sở Thành Lâm chẳng qua chỉ là kế tạm thời, đợi đến khi bố trí hết thiên la địa võng để nắm gọn con cáo kia trong lòng bàn tay, tự nhiên có thể mang người về nhà chính giam ở cạnh mình, trông coi cho tốt, để cậu ta rốt cục không nổi lên bất cứ tâm tư nào bên ngoài được nữa.

Đang êm đẹp đi ra ngoài ở làm cái gì?

Cụ ông há mồm muốn hỏi, mắt lại mở trừng trừng nhìn thằng con chào hỏi xong lập tức lên xe chạy lấy người, không thèm quay đầu lại. Ông ngoảnh đầu sang cạnh, thấy bà xã mình đã chuyển từ kinh ngạc thành giận dữ từ lúc nào, đã vậy còn có vẻ ức nghẹn không phát tiết được.

"Có chuyện gì thế?" Ông hỏi.

Cụ bà Phó đặt mạnh chén nước lên bàn trà, đứng dậy cười lạnh: "Còn chuyện gì nữa, bị thằng cháu ngoại của ông lây bệnh đấy, bây giờ cũng học được cách đú đởn với đàn ông rồi!"

Nói xong thì nổi giận đùng đùng lên lầu.

Sao lại nói là đú đởn với đàn ông chứ, một thằng lãnh đạm như thằng ba mà còn phải lo nó bị người ta dạy cho biết cách chơi bời sao? Cụ ông mờ mịt nhìn về phía quản gia vừa giúp Phó Bồi Uyên chuẩn bị đồ đạc, khó hiểu hỏi: "Ông nói xem, ý bà ấy là gì?"

"..." Đối mặt với cụ ông - một thẳng nam cứng như sắt thép không có tí nhận thức nào về đồng tính luyến ái, quản gia rơi vào im lặng dài dằng dặc.

....

Siêu xe màu đen dừng ở cửa biệt thự, đặc trợ Đoạn mang rương hành lý theo Tam gia bước vào.

Căn hộ này chẳng qua chỉ là một trong những bất động sản thuộc Phó gia, thậm chí đến đêm qua mới có người đầu tiên vào ở. Phong cách trang hoàng đơn giản, nhờ có người chuyên môn quét tước nên đồ gia dụng không hề nhiễm một hạt bụi, từ trong ra ngoài đều lộ bầu không khí lạnh như băng, khiến người lạnh hết cả gan bàn chân.

"Tam gia." Đặc trợ Đoạn nhìn quanh bốn phía, chủ động hỏi: "Có cần gọi người sửa chữa lại hay không?"

Phó Bồi Uyên nhìn chén cà phê còn thừa một nửa trên bàn trà, cho dù để cả ngày đã lạnh ngắt, nhưng trong mắt hắn vẫn tự nhiên trở nên ôn hòa rất nhiều, hắn nói: "Không cần, Việt Từ sẽ tự mình động tay, cậu đứng sau nghe cậu ấy chỉ thị là được."

Con cáo nhỏ thích tự thân vận động, bố trí cả căn nhà thành bộ dạng mà bản thân muốn, mà khi đã sống lâu trong "nhà" này, nó sẽ vô tri vô giác coi nơi đây là địa bàn của mình, cũng sẽ coi hắn thành một phần tự nhiên trong sinh hoạt.

Đặc trợ Đoạn nghe lời: "Vâng, tôi biết rồi."

Phó Bồi Uyên nói tiếp: "Gọi một đầu bếp tinh thông nhiều loại món ăn đến đây, hoặc mỗi đầu bếp chuyên một phong cách thay phiên đến nấu cơm, cậu xem rồi sắp xếp."

Đặc trợ Đoạn hơi sửng sốt, đáp "Vâng". Một khi Tam gia đã hao hết tâm tư để dỗ một người, đó đúng là điều hiếm thấy trong thế gian. Dù Việt Từ có là cửu vĩ hồ đầu thai, chỉ sợ cũng khó thoát khỏi thiên la địa võng vô hình này, cuối cùng chỉ phải ngoan ngoãn chịu trói.

Đang nghĩ, thấy Tam gia rút điện thoại di động ra xem, nét mặt vốn bình tĩnh bỗng nhiên trầm xuống, không khí chợt trở nên lạnh, đặc trợ Đoạn lộp bộp trong lòng, thôi chết, có thể khiến Tam gia lộ cảm xúc ra ngoài như vậy, khéo lại là chuyện của Việt Từ.

Việt Từ: Tôi có một chương trình truyền hình thực tế cần tham gia, công tác ở Bình Thành trong vòng một tháng, nhớ tôi thì cứ gọi điện bất cứ lúc nào.

Phó Bồi Uyên đọc tin nhắn, đáy mắt tối lại, nói: "Điều tra lịch trình gần đây của Việt Từ, xem xem chương trình thực tế nào mời cậu ấy."

"Vâng." Đặc trợ Đoạn vội đáp, nói thêm: "Việc thu mua Hoa Thanh đã tiến hành đến 40%, nhưng do trong tay Dụ Chất có 51% cổ phần, giữ quyền lên tiếng tuyệt đối, nên muốn bắt được Hoa Thanh thì còn cần thêm một bước phá vỡ phòng tuyến của anh ta."

"Không tiếc bất cứ giá nào, tôi muốn có Hoa Thanh." Phó Bồi Uyên nói, xoa ấn đường, lại ra lệnh: "Còn nữa, lưu vài người bên cạnh Việt Từ, bảo vệ an toàn của cậu ấy."

"Vâng." Đặc trợ Đoạn đáp, hỏi tiếp: "Vậy giờ ngài muốn về nhà chính hay về công ty ạ?"

Phó Bồi Uyên trầm giọng: "Đến Bình Thành."

....

Thực Sắc Sinh Hương là chương trình thực tế về ẩm thực do Nghi Nguyên Vệ Thị phát hành, lấy chủ đề là giới thiệu phong vị ẩm thực của các nơi trên thế giới. MC cố định là Hướng Nam Phương, bạn nối khố của Nghi Nguyên. Mỗi kỳ mời năm khách mời tham gia, tuy nhân số không nhiều nhưng mỗi người đều có sức nóng, hơn nữa thành viên tổ chương trình có trình độ cao, mấy kỳ trước sau khi phát hành đều nhận được sự hưởng ứng rất tốt.

Việt Từ nhận lời mời tham gia chương trình kỳ này không chỉ vì có thể nhân cơ hội tuyên truyền Sở Minh Đế đóng máy, mà còn vì chủ đề chương trình rất hợp khẩu vị, tính chất tương đương nghỉ ngơi, một công đôi việc.

Kỳ này được quay ở Bình Thành, nơi nổi tiếng về văn hóa ẩm thực. Việt Từ tới nơi đã là đêm khuya, nhưng đường phố vẫn sáng trưng đèn đuốc, mùi thức ăn ngon từ bốn phương tám hướng truyền đến, khiến con trùng tham ăn trong bụng mọi người không nhịn được bị khơi lên, chỉ cảm thấy dạ dày kêu ọc ọc, hận không thể xông thẳng vào một khách sạn đánh chén.

Đến khách sạn nhận phòng xong, Trần Viên thả rương hành lý xuống, hút hút mũi: "Anh Việt..., anh đói không?"

Nói xong chột dạ, thực ra là cô đói bụng.

Việt Từ đóng di động, xem giờ: "Mua một ít đồ thanh đạm về ăn đi, đừng mua nhiều quá, để trữ bụng, bằng không ngày mai đành bất lực nhìn cả phố đồ ăn ngon."

"Em biết rồi."

Trần Viên lên tiếng, không thể chờ đợi được mở cửa lao đi, vừa đúng lúc thang máy mở ra, một cô gái đeo kính râm vội vã đi về hướng này. Cô phản xạ liếc qua thì thấy đối phương lấy ra thẻ phòng mở cánh cửa ngay đối diện, do quá gấp gáp mà chưa vào nhà đã ngã xuống đất, cất tiếng hét thảm.

Trần Viên hoảng sợ, tiến lên giúp đỡ: "Cô không sao chứ?"

"Có chuyện gì thế?" Nghe thấy tiếng, Việt Từ đi từ trong phòng ra, thấy Trần Viên đang muốn đỡ cô gái té ngã đứng lên, kính râm rơi xuống cùng với mắt cá chân sưng đỏ đã miêu tả rõ chuyện gì vừa xảy ra. Cô gái nhíu mày, khuôn mặt xinh đẹp có chút tủi thân, trông bộ dạng đúng là tiểu hoa mới nổi Tần Thư, một khách mời trong Thực Sắc Sinh Hương kỳ này.

Nếu có quan hệ đồng nghiệp, tất nhiên không thể không quan tâm, hơn nữa Việt Từ cũng không phải người hay bỏ mặc. Anh trông cánh cửa phòng mới mở một nửa, lại nhìn mắt cá chân bị sưng, hỏi: "Vẫn đứng lên được chứ?"

Tần Thư nhận ra Việt Từ, nét mặt hơi thả lỏng, lập tức cắn môi nói: "Đau quá, tôi không đứng dậy được, trợ lý của tôi ra ngoài mua cơm, có thể phiền cậu giúp đưa tôi về phòng được không?"

"Để tôi làm cho."

Trần Viên vốn là người đang đỡ đối phương lại bị bỏ qua, nói rồi khom lưng, hơi dùng sức, một phát bế người lên, động tác thoải mái cứ như xách túi rau củ, bước chân đi vững vàng trôi chảy đặt người vào trên ghế sa lông.

"..." Tần Thư kinh ngạc ngây người, thấy đối phương chuẩn bị quay ra như không có việc gì mới vội gọi: "Cảm... cảm ơn."

Việt Từ đứng ở cửa ho khụ một tiếng, cố nhịn cười; không thể không nói, vẻ ngoài yếu đuối của Trần Viên đích thật không tương xứng với sức chiến đấu thực sự của cô ấy.

Trần Viên nhìn anh một cái, nét mặt u oán, thở dài: "Anh Việt, em đi mua cơm đây."

Việt Từ đút hai tay vào túi, biểu hiện bình tĩnh: "Đi đi, vừa rồi đã vất vả, ăn nhiều một chút để bồi bổ khí lực."

"...Hừ!"

Trong lúc nhất thời, vậy mà lại không phân rõ là khó chịu do bị người khác bỏ qua, hay là do sức lớn đến nỗi làm người ta ngây ngốc.

....

Ngày hôm sau, chương trình bắt đầu quay chính thức, khách mời đều đã đến đông đủ. MC Hướng Nam Phương của Nghi Nguyên Vệ Thị đích thân dẫn đầu. Khách mời từ tiểu sinh* đang nổi, tiểu thịt tươi* có lưu lượng cao, thiên vương trong giới ca hát, cho đến tiểu hoa* mới ra mắt, có thể gọi là trăm hoa đua nở, từ đó có thể thấy chương trình chi vốn nhiều thế nào.

Sau lời dạo đầu ngắn gọn, Hướng Nam Phương tiếp nhận thẻ ghi nhiệm vụ trong tay tổ chương trình: "Sáu người ở đây dựa theo phương pháp rút thăm để chia thành ba đội, đỏ, lục, lam, tương ứng với các yêu cầu nhiệm vụ khác nhau. Trò chơi lần này tổng cộng có bảy nhiệm vụ, mỗi nhiệm vụ cho phép hoàn thành trong thời gian một ngày. Với mỗi nhiệm vụ, đội nào có thể hoàn thành nhiệm vụ trước tiên sẽ được thưởng một thẻ đạo cụ, có thể tích lũy lại các thẻ để sử dụng."

Giải thích xong, quay về hướng tổ chương trình hỏi một câu với vẻ căng thẳng hồi hộp: "Lần chia đội này có đồng phục cho mỗi đội không?"

Tiếng đạo diễn truyền tới từ trong loa: "Có."

Việt Từ đúng lúc tiếp câu: "Có mũ không?"

Đạo diễn: "Có."

Kẻ luôn luôn xui xẻo Hướng Nam Phong mang vẻ mặt táo bón, những người xung quanh phản ứng kịp thì tức khắc cười vang.

"Ha ha ha ha ha Việt Từ hỏi hay lắm, cậu không nói tôi còn chưa nghĩ đến cái đó đâu!"

"Cứ theo số của Nam Phương thì nhất định là đội lục, không cần phải đánh cược."

"Mũ xanh (cắm sừng) đâu, mau mang ra đây cho chúng tôi xem."

"Rốt cục có thể tận mắt chứng kiến uy danh của Nam Phương vận hạn hạng E, lần này đến chương trình không uổng công rồi ha ha ha ha."

Không biết do tổ chương trình cố tình sắp xếp hay là số Hướng Nam Phương quả thật đen đủi như vậy, cả đám hi hi ha ha sờ thùng rút thăm, Hướng Nam Phương đúng là đội Lục, không có chút hồi hộp nào, ngược lại còn tăng thêm một huy hiệu may mắn hạng E vào "chiến tích huy hoàng" của anh ta.

Đội Lục: MC Hướng Nam Phương, nghệ sĩ rời sân khấu nhiều năm Nguyên Đông.

Đội Lam: nam minh tinh nổi tiếng Xa Dật, thiên vương giới ca hát Đan Tử Hành.

Đội Hồng: minh tinh đang hot, lưu lượng cao Việt Từ, tiểu hoa mới ra mắt Tần Thư.

Nữ khách mời duy nhất được phân cho Việt Từ.

Trần Viên nhìn hết danh sách, không nhịn được kêu ca: "Đạo diễn là tên ngốc à, Anh Việt không bắn điện với con gái nhất, hai bọn họ ở chung một chỗ chắc chắn không có tí phản ứng hóa học nào, một chút cũng không có. Nếu đổi thành bất cứ khách nam nào khác, nhất định đều sẽ bị anh Việt trêu đến nhuyễn cả chân, đến lúc đó còn phải lo không có đề tài nóng hổi tằng tằng tằng tăng cao sao..."


*Chú thích:

Tiểu sinh, tiểu thịt tươi, tiểu hoa: đây là cụm từ ngôn ngữ hiện đại mà bên Trung Quốc hay dùng để gọi diễn viên nghệ sĩ, giới giải trí bên mình không phát triển rộng bằng họ nên không có các từ miêu tả tương ứng. Mình để nguyên và sẽ ghi chú dưới đây:

tiểu sinh: chỉ các nam nghệ sĩ mới nổi

tiểu hoa:  chỉ các nữ nghệ sĩ mới nổi

tiểu thịt tươi: chỉ các nam nghệ sĩ còn trẻ măng, mặt mũi xinh đẹp, mới nổi lên như cồn, chủ yếu được biết đến vì mẫu mã đẹp, được bàn tán nhiều. Nhiều nghệ sĩ muốn hoạt động chuyên nghiệp rất không thích bị gọi bằng danh hiệu này và tìm cách thoát khỏi nó. Nhưng thường khi nghệ sĩ bắt đầu hoạt động lâu và có nhiều tác phẩm giá trị thì thường sẽ không được gọi bằng danh hiệu này nữa.

có lưu lượng cao: bên truyền thông Trung Quốc có một cái gọi là chỉ số lưu lượng: ý là một minh tinh được nhắc đến nhiều, được biết đến nhiều, xuất hiện với tần suất cao trên các sản phẩm truyền thông như quảng cáo, báo, tạp chí, clip, phim ảnh, tin nóng, đề tài scandal... đại loại vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play