Ngày hôm sau, tiếng chuông điện thoại đánh thức Việt Từ trong cơn mơ ngủ.

"Xuống tầng đi, đến giờ làm việc rồi." Giọng Tư Minh Tu truyền tới đúng giờ qua đường dây điện thoại, dặn thêm: "Thu dọn luôn đồ đạc, buổi tối không quay về đây nữa, phòng cậu thuê không an toàn, công ty đã chuẩn bị tốt ký túc xá, tối nay cậu trực tiếp dọn sang đó."

Tay cầm di động của Việt Từ khựng lại, vươn đầu ra khỏi ổ chăn, nhất thời tỉnh táo. Anh xốc chăn xuống giường, chậm rãi nói: "Không cần, tôi đã dọn khỏi chỗ đấy rồi, lúc đó thời gian quá muộn nên chưa kịp nói cho anh biết, địa chỉ ở trụ sở Thành Lâm, qua đây đón tôi đi."

Chỉ trầm mặc trong khoảnh khắc, Tư Minh Tu ở đầu dây bên kia đã nhạy bén đoán ra tất cả: "Là căn hộ của ngài Phó?"

"Ừ."

Giọng Tư Minh Tu lạnh xuống: "Cậu hẳn phải biết biệt thự ở trụ sở Thành Lâm có nghĩa là gì, vậy mà còn dám nhận?"

"Tôi sẽ không từ chối lời mời sống chung của mỹ nhân." Việt Từ tỏ vẻ đương nhiên: "Một căn hộ mà thôi, kể cả hoàng cung tôi cũng nhận lời."

Thật tình anh còn chưa để căn hộ khu này vào mắt, chẳng qua là Phó Bồi Uyên mời quá hấp dẫn mà thôi. Biệt thự tại trụ sở Thành Lâm đối với những người khác thì có lẽ là giá trên trời, nhưng với anh thì cũng không phải chưa từng được trải nghiệm. Ngày xưa, Kỳ Dịch Niên nhà giàu trăm tỷ, căn hộ như thế anh có thể mỗi ngày đổi một căn, vầy đã tính là gì, ngay cả nơi cảnh vệ sâm nghiêm của khu Hoa Bắc - đại viện lớn nhất quân khu, anh cũng đã từng vào ở rồi.

"Việt Từ." Tư Minh Tu cảm thấy thật vô lực, nếu không phải năng lực tên này quả thực xuất chúng, bản thân mình không cam lòng buông tha, thì nghệ sĩ không nghe lời như vậy đã sớm bị anh đá đi rồi. Nhưng trước mắt cũng chỉ có thể bất đắc dĩ cảnh cáo: "Chơi với lửa cẩn thận có ngày chết cháy."

Việt Từ nghiêm trang chững chạc biện giải: "Hắn có phải lửa đâu,  rõ ràng là một khối hàn băng ngàn năm không đổi, hiện tại tôi đang cố giúp hắn làm nóng lên đây."

Tư Minh Tu trầm mặc cúp điện thoại: "..." Ở đâu ra nhiều ý tứ hư hỏng như vậy!

Cúp điện thoại, không bao lâu sau, Việt Từ sửa sang xong ra khỏi biệt thự, xe Tư Minh Tu đã chờ ở ngoài.

"Xe Porchse của cậu được đưa đi sửa rồi, trong khoảng thời gian này cứ ngồi xe tôi đã." Thấy anh tỏ vẻ ghét bỏ, Tư Minh Tu nói.

Tại phương diện này, Việt Từ tuyệt đối là kẻ kỳ ba, thích xe, soi mói xe, nhưng không thích lái xe, chỉ thích ngồi. Porchse một trăm tám mươi vạn, hằng ngày vứt cho trợ lý hoặc người đại diện làm tài xế, bản thân mình phụ trách ngồi ghế phó điều khiển, ok, quả thật chính là bệnh thiếu gia muốn được người hầu hạ.

Việt Từ ngáp một cái: "Không cần, cho Porchse về hưu."

Tư Minh Tu nhíu mày nhìn thái độ có mới nới cũ của anh: "Cậu lấy hết tiền thù lao Sở Minh Đế đi mua Porchse, bây giờ lại muốn đổi, đổi bằng cái gì?"

"Thù lao từ phía Lạc Dương ấy, để anh ta chảy máu nhiều chút là có ngay." Việt Từ nói không hề để ý, lại hỏi: "Bên cục cảnh sát có tiến triển gì không?"

"Cảnh sát thẩm vấn bọn côn đồ kia suốt đêm, đã tìm được điểm đột phá, mặc dù không truy ra được kẻ làm chủ sau màn, nhưng cũng đủ để giải quyết phiền toái lần này." Tư Minh Tu nói: "Phóng viên do bọn chúng gọi tới đều đến chậm, chưa chụp được cái gì hữu dụng, đã bị Hoa Thanh áp chế xuống."

Anh ta dừng một chút, nói thêm: "Sáng sớm hôm nay, cảnh sát gọi điện báo có người mang hai tên lọt lưới hôm trước đến, tôi nghi do ngài Phó làm, quả vậy." 

"Anh yên tâm." Việt Từ trấn an nói: "Tôi biết anh sợ cái gì, nhưng sẽ không có ngày như thế." Tuy anh chơi hết mình, nhưng đồng thời cũng để lại đường lui, chưa bao giờ để lật thuyền, Tư Minh Tu nghi ngờ chỉ là dư thừa.

"Hy vọng như thế." Tư Minh Tu nhìn anh, lời nói tàn khốc hơn bình thường : "Nếu thật sự có ngày đó, tôi cũng không cứu được cậu, Hoa Thanh cũng không thể nào cứu được cậu." 

Việt Từ đáp lại bằng cách miễn cưỡng nhìn anh ta một cái, nhắm mắt dưỡng thần, không hề coi là đúng.

....

Trải qua một phen bàn bạc cẩn thận, nghiêm túc, tạo hình của Việt Từ rốt cục được xác định, nhưng sau khi mặc trang phục vào, người tạo mẫu lại phát hiện một vấn đề vô cùng to lớn.

"Tay cậu bị thương à?" Nhà tạo mẫu nhìn nhìn cổ tay băng vải của Việt Từ, vì có lớp băng bó nên tay áo vốn dĩ vừa vặn thoải mái giờ không cách nào cài được nút thắt: "Thế này sẽ ảnh hưởng đến tạo hình, làm sao bây giờ."

"Sao thế?" Ansel nghe được động tĩnh đi vào, thấy tay phải băng bó thì lập tức biến sắc: "Tay cậu bị thương à, vào lúc nào, hôm qua rõ ràng vẫn còn bình thường mà?"

"Không sao, chỉ một chút vết thương nhỏ thôi." Việt Từ không thèm để ý, cởi nút buộc bên trên ra: "Tháo băng là được rồi."

"Từ từ!" Ansel ngăn lại động tác anh, thái độ còn khẩn trương hơn cả người bị bệnh: "Đừng động vào miệng vết thương, chúng ta có thể đổi tạo hình khác."

"Đổi tạo hình?" Nhà tạo mẫu dại mặt ra; thảo luận suốt một ngày, thông qua sự xem xét kỹ lưỡng, kín đáo mới chốt được tạo hình, thế mà nói đổi nhẹ như không; nếu không phải đối phương là Ansel, cô đã sớm không nể mặt mắng cho té tát, hiện tại chỉ có thể cố nén cơn bùng phát mà hỏi lại: "Anh muốn đổi như thế nào, vải băng ở chỗ đấy, đổi thành thế nào được?"

"Không cần đổi, hoàn toàn không nhất thiết phải làm thế." Việt Từ từ chối, dứt khoát kéo vải băng ra: "Chỉ là vết thương nhỏ bị cứa qua, căn bản không cần để nó làm chậm trễ tiến trình. Tôi không yếu ớt như thế, càng không có mặt mũi lớn như vậy."

Ansel kiên quyết không đồng ý, chăm chú nhìn anh: "Không được, tôi sẽ nghĩ nên đổi tạo hình nào; nhưng đây không phải vấn đề yếu hay không yếu ớt, Việt Từ, cậu có thể không quan tâm bản thân, nhưng không thể không cho tôi quan tâm cậu."

"Có chuyện gì thế, đang yên đang lành đổi tạo hình làm gì, sắp phải chụp ảnh bây giờ!" Bước chân Vạn Cẩm rào rạt tiến vào, có chút không kiên nhẫn, vừa tới nơi thì thấy ba người giằng co không dứt, theo tầm mắt mọi người nhìn xuống tay phải băng bó của Việt Từ, ngữ khí không tự giác dịu đi: "Bị thương?"

Ansel nhắc lại lần nữa: "Tạo hình phải đổi, không thể tháo băng vải."

Vạn Cẩm nhìn cổ tay Việt Từ, trầm mặc trong chớp mắt rồi hung hăng trừng Ansel: "Vậy anh còn không mau nghĩ xem nên đổi như thế nào!"

Vốn tưởng Vạn Cẩm sẽ cùng mình thống nhất mặt trận, nhà tạo mẫu mở trừng trừng mắt nhìn đồng minh làm phản: "..."

Ansel không để ý tới cô, sau khi nhìn chằm chằm băng vải thật lâu thì đột nhiên ngẩng đầu hỏi nhà tạo mẫu: "Tôi nhớ bên thương hiệu hợp tác còn chuyển tới một bộ thường phục màu bạc có phải không?"

Nhà tạo mẫu chần chừ: "Có thì có, nhà thiết kế là người nước T, hiểu rất rõ lịch sử nước Hoa nên mới có bộ màu trắng ấy. Có điều hoàng thất cổ đại từ xưa đến giờ luôn kiêng kỵ màu trắng, cho nên tuy bộ kia được thiết kế cực kỳ nổi bật, nhưng sau khi đưa tới đây đã bị loại bỏ ngay từ bước đầu mà chưa cần qua thảo luận."

"Sử dụng luôn bộ thiết kế đó." Ansel mỉm cười, vẻ mặt tự tin thắng chắc: "Không còn gì thích hợp hơn bộ quần áo kia."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play