Trở lại thời gian một giờ trước.

Đèn thủy tinh lộng lẫy chiếu cả đại sảnh yến hội sáng rực như ban ngày, nhóm bồi bàn bận đồ Tây, giày da qua lại giữa các tân khách, bên cạnh là bàn dài tỏa mùi thức ăn mê người, cảnh tượng xa hoa lãng phí như vậy đối với xã hội thượng lưu là điều hoàn toàn bình thường.

"Lạc gia không hổ là gia tộc giàu có, một bữa tiệc sinh nhật cũng có thể khiến cả hai vị thiếu gia nhà họ Phó cùng tham dự." Có người quan sát hai thanh niên đứng ở hai phía nam bắc, thân phận đối lập nhưng đều đẹp trai, tài giỏi không tỳ vết, nhẹ giọng cảm khái.

"Dù sao cũng là lễ thành niên của cô công chúa nhỏ, Lạc gia không lớn bằng Phó gia nhưng cũng không thể khinh thường, huống chi dạo này có lời đồn Phó Tấn đang qua lại với Lạc Xu, chuyện này cũng có thể lý giải."

"Không thể nào, năm nay Lạc Xu mới mười tám tuổi."

"Mười tám thì sao, nếu có thể bám lên cây đại thụ Phó gia thì dù cô ấy mười tuổi, cụ lớn Lạc gia cũng có thể ngoan tuyệt gả đi."

Cô gái bên cạnh bật cười: "Cụ lớn Lạc gia nhẫn tâm được, quốc gia cũng chẳng cho phép đâu."

Bên cửa sổ, Phó Cảnh Việt lười biếng dựa vào tường để tránh bị quấy rầy. Giản Đơn* cầm ly rượu dán lại gần, nhìn Phó Tấn đứng trong yến hội như cá gặp nước, nghiêng đầu hỏi bạn tốt: "Không phải nói tài chính Phong Hoa đang xuất hiện vấn đề lớn sao, thế nào mà gã vẫn còn tâm tình tham gia yến hội?"

Giản Đơn, cậu út nhà họ Giản, một tên kỳ ba không hơn không kém.

Sản nghiệp nhà mình vất đấy không chịu kế thừa, cố tình muốn chui vào giới giải trí, chui vào rồi cũng không chịu làm việc tốt, đầu tiên là bừng bừng hứng thú làm paparazzi săn tin bát quái, chơi chán lại bắt đầu lập công ty marketing làm thủ lĩnh thủy quân, quả thực là ném hết mặt mũi Giản gia, cụ Giản tức đến nỗi chỉ hận không thể đoạn tuyệt quan hệ với gã, mỗi tội cả nhà chỉ có một thằng độc đinh, thực không buông tay được.

Cậu Giản tính tình quái đản, không đi theo lối thường, thế nhưng lại ngưu tầm ngưu, mã tầm mã với cậu hai Phó gia Phó Cảnh Việt, quan hệ thân thiết không chịu được.

Phó Cảnh Việt nhìn thoáng qua hướng ấy, đầy hứng thú đáp: "Bù được rồi."

Giản Đơn kinh ngạc: "Bù bằng cách nào, Trần gia bỏ tiền?"

"Làm gì có." Phó Cảnh Việt cười nhạo: "Cô bên kia sẽ không ra tay, bằng không sẽ thành Trần gia công khai mưu đồ lấy tài sản Phó gia, thò tay về phía Phó gia là sẽ bị đánh, cô khôn khéo như vậy, làm sao sẽ lưu lại nhược điểm lớn thế chứ."

"Vậy thì tiền ở đâu ra, tôi còn cố tình điều tra thấy trong ngân hàng cũng không có ghi chép cho Phong Hoa vay." Giản Đơn sờ sờ cằm, bàn luận hăng say: "Thiếu hụt ít nhất ba nghìn vạn, gã đi chỗ nào để bù được, chẳng nhẽ giống người bên ngoài đồn đại..."

Nói xong, gã thấy Lạc Xu, công chúa nhỏ Lạc gia kéo theo lễ phục đi xuống cầu thang, rất nhanh đến trước mặt Phó Tấn. Hai trai tài gái sắc đứng cạnh nhau phá lệ xứng đôi. Hơn nữa Lạc Xu còn nhìn Phó Tấn bằng vẻ mặt ái mộ, đứng cách xa cũng có thể cảm nhận tình yêu nồng nàn trong đó.

Tiếng nói của gã im bặt, sau đó tiếp tục bồi thêm: "Đúng là như vậy à, đám cưới hai nhà Phó Lạc?"

"Đó là lời giải thích tốt nhất, hơn nữa có Lạc gia ủng hộ, gã mới càng có năng lực cạnh tranh. Không phải Lạc Xu vẫn luôn thích gã sao, vào thời khắc nguy nan này nếu gã còn không nhận cành ô liu Trần gia đưa cho, vượt không qua cửa này thì gã sẽ thật sự bị chú nhỏ loại trừ."

Một khúc điệu waltz vang lên, đôi bích nhân vào sàn nhảy trong mắt mọi người.

Lạc Xu ngửa đầu nhìn khuôn mặt đẹp trai của gã đàn ông, mặt mày e ấp, khẽ cắn môi nói: "Phó ca ca, cảm ơn anh đã tới."

Phó Tấn nhìn giai nhân trong ngực, bàn tay to ôm vòng eo mềm mại, mỉm cười nhẹ nhàng: "Công chúa nhỏ, sinh nhật vui vẻ, lễ thành nhân của em, tôi sao lại không đến chứ." Lạc Xu tức khắc đỏ ửng hai má, ngượng ngùng cúi đầu, không chú ý tới trên khuôn mặt ngàn vạn nhu tình của gã đàn ông là đáy mắt lạnh lùng, cái gọi là tình yêu cùng cưng chiều chẳng qua cũng chỉ là gặp dịp thì chơi.

Hết điệu nhảy, tay gã mơn trớn lọn tóc cô gái, lời nói ôn nhu đến chảy nước: "Quý Đường đã mang tới món quà do anh chuẩn bị, em nhìn xem có thích hay không."

"Vâng." Lạc Xu tràn đầy chờ mong, nâng váy bước nhẹ về phía phòng ngủ trong vòng vây của chị em.

Phó Tấn nhìn bóng dáng cô, ý cười trên khóe môi nhạt dần, đi vào phòng nghỉ phía sau, thư ký Quý Đường vừa nói xong điện thoại rất thức thời theo chân vào trong báo cáo.

"Phó tổng, tôi đã liên hệ với Việt Từ theo chỉ thị của ngài." Quý Đường nói có vẻ chần chờ, còn có chút thấp thỏm khó phát hiện.

"Nói." Phó Tấn day day huyệt thái dương, hơi mệt mỏi hỏi, mùi nước hoa trên người Lạc Xu ngọt đến phát ngấy, kích thích thần kinh gã suy nhược.

"Chuyện này..." Quý Đường có miệng khó trả lời.

Phó Tấn quay đầu nhìn gã, Quý Đường ấp úng kỳ thật đã nói rõ đáp án, gã nhướn mày: "Thế nào, Việt Từ vẫn không chịu?"

Vừa nói, trong đầu vừa hiện ra khuôn mặt đẹp đẽ cao ngạo kia, không rõ là ghen tị hay là dục vọng chinh phục trộn lẫn vào nhau, gã chỉ vô cùng bức thiết muốn phá vỡ kiêu ngạo trên mặt đối phương, bắt nạt cho anh phải bật khóc đáng thương, không còn dám làm vài việc vặt vãnh chọc tới Trung Quy nữa.

"Vâng, cậu ta cự tuyệt." Khi gã đề xuất sẽ thăm hỏi mẹ ruột Việt Từ, cũng làm rõ khoản nợ ba trăm vạn, gặp phải không chỉ là sự cự tuyệt, Quý Đường nuốt nước bọt: "Cậu ta nói, Phó tổng của các người không đáng giá ba trăm vạn."

Ngữ khí tùy tiện, ngả ngớn, hoàn toàn coi Phó Tấn là con vịt tự dâng lên cửa.

Phó Tấn cười lạnh: "Không biết điều, nếu đã thế thì cứ tiếp tục tiến hành, chỉ cần bức đến đường cùng, cậu ta sẽ phải tự tới đây cầu xin tha thứ."

Nói xong, dục vọng chinh phục trong mắt càng phát ra mãnh liệt.

Gã đã từng bớt đi hứng thú đối với một Việt Từ dịu ngoan, nhưng khi đối phương một mực khinh thường mình thì lại càng nổi lên hưng phấn.

Thư ký Quý chần chờ một chút mới uyển chuyển nhắc nhở: "Phó tổng, phía cô Lạc thì..."

Phó Tấn xua tay, ngăn lời gã: "Trong lòng tôi đã nắm chắc."

Lạc Xu đơn thuần không giống với các tiểu thư cùng được dạng gia tộc thế này nuôi lớn, nhưng chính nhờ vậy mới càng dễ dụ, dễ dùng, và tất nhiên cũng chỉ giới hạn đến thế.

....

Ra khỏi cục cảnh sát, Tư Minh Tu lái xe đưa Việt Từ đi, dọc đường muốn nói lại thôi.

Việt Từ thấy anh ta chần chừ, bật cười: "Anh đến mức đó cơ à."

Tư Minh Tu nhận ra bản thân thất thố, nhấp môi nói khẽ: "Xin lỗi, tôi không nên biểu hiện quái dị như vậy."

"Cũng không khoa trương như anh tưởng." Việt Từ cười, thái độ bình thường: "Tôi cũng không biết cái này có gì khác với người bình thường. Hậu duệ do thực nghiệm ngày đó lưu lại cũng không chỉ có một mình tôi, phần lớn phân tán khắp nơi trên thế giới sinh sống an ổn, hơn nữa anh xem tôi ngoại trừ khuôn mặt xinh đẹp hơn người thường thì cũng không còn điểm nào khác biệt."

"Cậu đã từng đi kiểm tra chưa, hết thảy còn lại đều bình thường?"

"Bình thường, hết thảy bình thường." Việt Từ lười nhác nói: "Tôi là người  rất tiếc mạng, mỗi tháng đều đến bệnh viện kiểm tra toàn thân một lần."

Đang nói, đột nhiên anh cười khẽ một tiếng: "Đây là sự quan tâm bình thường của người đại diện đối với nghệ sĩ hay là... Tư Minh Tu đặc biệt để ý Việt Từ?"

Tay cầm chặt vô lăng của Tư Minh Tu động rất nhỏ, cất giọng lạnh đáng sợ: "Tất cả mọi quan tâm của tôi đối với cậu đều xuất phát từ sự quan tâm của người đại diện đối với nghệ sĩ, đừng đem những thủ đoạn cậu dùng cho người ngoài áp dụng lên người tôi."

Việt Từ chớp mắt vô tội, buông tay: "Chẳng lẽ giữa chúng ta không có tình hữu nghị sao?"

Nhẹ bẫng, tựa như nắm tay đấm vào bị bông, dùng lực cũng không có tác dụng.

Tư Minh Tu không nói nữa, khẽ biến sắc nhìn về cổng tiểu khu phía trước. Không biết từ lúc nào, ở đó đã có hơn mười tên côn đồ ngồi xổm không ngừng nhìn quanh quất, tựa như đang tìm ai.

Anh ngưng mắt, lập tức quyết đoán đảo tay lái, chuyển sang lối rẽ bên phải.

Nhóm côn đồ đã chú ý tới chiếc Porsche này, cả đám ùa vào, lấy tốc độ cực nhanh bao vây chiếc xe đang quẹo bánh, không ngừng gào thét:

"Ra ngoài! Ra ngoài!"

"Nợ không trả còn muốn chạy? Mau ra đây, nếu không đập vỡ xe mày!"

"Mày nghĩ mẹ mày vào cục cảnh sát là có thể giải quyết chuyện này à, chạy trời đâu khỏi nắng, trả tiền đây! Mau trả tiền đây!"

"Bản thân ngồi Porsche, để mẹ ngồi xổm ở nhà tù, hiện tại tao thay bố mày dạy mày một trận!"

"Nợ thì phải trả, thiên kinh địa nghĩa!"

Còn có kẻ càng thô lỗ, trực tiếp nằm lăn dưới bánh xe, kiêu ngạo vỗ đầu xe nói: "Mày cán đi, giỏi cán xem nào!"

"Cán lên đi, đại minh tinh chính là trâu bò, cán chết một mạng người cũng không phải là vấn đề đâu nhỉ!"

"Tao gọi phóng viên đến rồi, nếu nó dám cán, cho nó thân bại danh liệt luôn, để xem sau này nó đóng phim bằng cách nào!"

Tiếp đập phá chói tai loạn vô cùng, Tư Minh Tu đã tắt máy, nét mặt lạnh lùng, thân thể lại ngồi đồ sộ nguyên ở đấy, anh nói: "Đừng xuống xe, báo cảnh sát."

"Báo rồi." Việt Từ ngồi ghế phó điều khiển, nghịch nghịch di động, cũng không hề tỏ vẻ bối rối.

Biện pháp tốt nhất trong thời điểm này chính là ngồi yên trong xe, đợi cảnh sát đến xử lý.

Bọn lưu manh thấy hai người ứng đối như vậy thì không khỏi luống cuống, vài tên nhìn nhau không biết làm sao, tên cầm đầu cao to hơn, tâm tư cũng độc địa hơn, thấy thế thì giật lấy một khúc côn đập mạnh vào cửa kính, dù sao chủ thuê bọn họ yêu cầu phải có xung đột chân tay để cho phóng viên chụp được ảnh.

Cùng với tiếng "Choang" vang lên, cửa kính xe bị đập vỡ, một khúc côn chọc thẳng vào.

Anh phản ứng nhanh nhẹn, trong nháy mắt phát sinh xung đột đã ngửa ra sau tránh thương tổn, đáy mắt lạnh lùng, giật mạnh khúc côn, đá cửa xe, thuận thế đá tên cầm đầu văng xa ba thước.

"M*!" Tư Minh Tu thấy Việt Từ bị thương, khó được mắng tục một câu, cũng theo xuống xe gia nhập hỗn chiến.

Trong thời gian ngắn ngủi khi anh mở cửa xuống xe, tình trạng hỗn chiến phía ngoài đã xảy ra biến hóa cực lớn, Việt Từ thoạt nhìn gầy nhỏ khiến rất nhiều người lầm tưởng chân tay anh cũng yếu ớt như thế, không tự giác khinh địch.

Khúc côn cướp vào tay giống như thanh lợi khí thu mua tính mạng, hành động quả quyết, xuống tay tàn nhẫn, mỗi lần vung lên là nhắm ngay mũi kẻ địch, khi đối phương đầu rơi máu chảy lại nhấc chân đá mạnh vào hạ bộ, kẻ bị đánh kêu lên thảm thiết, đồng thời không kiềm được gục xuống đất, lăn lộn kêu rên, hoàn toàn không còn sức đứng lên lần nữa.

"Xxtttttt...."

Loại thủ đoạn tàn bạo cực độ như vậy, lại chạm phải cặp mắt ngoan lệ kia, vài tên lưu manh bình thường chỉ chạy theo đại ca đi đe người đòi nợ, lúc này bị doa sợ run, có xúc động muốn bỏ chạy.

Đúng vào lúc bọn chúng chần chừ tạo ra khe hở, Tư Minh Tu đã gia nhập chiến trường.

"Au Au Au..."

"Chạy... chạy..."

Đợi đến khi chỗ này ồn ào quá lớn khiến người trong tiểu khu chú ý, đội bảo vệ xông tới xua đuổi bọn lưu manh thì cuộc chiến đấu đã đi đến hồi kết thúc.

"Làm gì đấy! Làm gì đấy!"

"Báo cảnh sát, cảnh sát có đến không!"

Mấy người xông lên chỉ thấy bảy, tám tên tóc vàng nằm rên la trên đất, kẻ duy nhất thoạt trông to lớn khỏe mạnh thì bị đánh vô cùng tàn nhẫn, tất cả máu tươi trên người đều mang dấu chân bị đá đạp xanh tím, còn không ngừng bưng hạ bộ quay cuồng.

Thấy đại thế đã mất, bọn côn đồ đã sớm muốn bỏ trốn vội té chạy theo một lối nhỏ.

Đội bảo vệ lững thững đến muộn: "..."

Cùng lúc đó, còi cảnh sát hú lên từ xa tới gần, một chiếc xe cảnh sát nhanh chóng dừng cạnh đường, năm người chen xuống, mặt mày nghiêm túc đi về phía này, còn chưa nói gì đã nhìn thấy thảm trạng trên mặt đường, lại nhìn hai người đứng một bên gần như lông tóc vô tổn.

Cảnh sát: "..." Rốt cục ai là người bị hại?

Trận này được đánh sung sướng hả hê, Việt Từ vứt khúc côn nhiễm máu trong tay xuống, khởi động khớp tay phải vài cái cho đỡ mỏi, lúc này mới cảm thấy trên cổ tay đau rát, hẳn là vô tình bị thương trong lúc đánh nhau.

Anh không thèm để ý lắc lắc vết thương, nét mặt lương thiện: "Chính là bọn người kia cản đường chúng tôi ở cổng tiểu khu, đập vỡ cửa kính ép chúng tôi ra ngoài, nảy sinh xung đột."

....

Tại thư phòng nhà chính Phó gia.

Phó Bồi Diệp vừa đẩy cửa vào thì nhìn thấy ngay bông hoa hồng không hề hợp với hoàn cảnh đặt trên bàn học, "U" một tiếng: "Hoa hồng ở đâu đây, ai to gan dùng thứ đồ chơi này làm đau mắt Tam gia của các người, không phải cụ bà đấy chứ?"

"Nhị gia." Quản gia không đáp, chỉ nói: "Tam gia đang chờ ngài trong nhà."

Phó Bồi Diệp không thú vị chép miệng, đi vào ngồi trên sô pha, trông mặt bàn, nổi lên hưng trí: "Còn chuẩn bị cả rượu nữa à?"

Phó Bồi Uyên thản nhiên nhìn hắn một cái, hỏi: "Về lúc nào?"

"Vừa về là tìm chú luôn." Phó Bồi Diệp nhìn bộ mặt chẳng có gì thú vị của hắn, thức thời kiềm chế bớt, tiến vào chủ đề chính: "Phó Tấn liên hệ với Lạc gia."

Phó Bồi Uyên uống một ngụm rượu, nét mặt bình tĩnh như trong dự liệu: "Hoảng quá không lựa đường."

"Chị chú cũng rất ngoan." Phó Bồi Diệp cười: "Thấy nó đi vào tuyệt cảnh mà không thèm quản."

"Đó cũng là chị của anh." Phó Bồi Uyên bình tĩnh đáp: "Hơn nữa khi còn bé, anh dính chị ta nhất."

Phó Bồi Diệp lạnh lùng: "Nhưng nếu nó thật sự vì lợi riêng mà móc nối với anh cả thì cũng đừng trách không nói tới tình thân."

Hắn dừng một chút, nói thêm: "Nhắc tới anh cả, gần đây tôi tra được không ít thứ, hắn hẳn là đã bám lên gia tộc Knox ở nước Y, tôi đã nói hắn chưa chịu chết tâm mà." Nói xong cất tiếng cười nhạo.

"Đám dư nghiệt còn sót trong nước của hắn đã được thanh trừng gần hết, nếu thật sự chưa từ bỏ ý định thì cũng chỉ có thể chết."

Nói đến đấy, cửa thư phòng bị gõ nhẹ.

"Tam gia." Là tiếng của đặc trợ Đoạn, trong đó chứa vài phần lo lắng.


*Chú thích:

Giản Đơn: anh này chính là Đơn Giản, người từng xuất hiện ở chương 21, 25, thủ lĩnh một công ty thủy quân chuyên nhận đơn đặt hàng bôi xấu, lèo lái dư luận phá hủy danh tiếng người khác, là người mà lúc trước Giang Chi Lâm tìm đến để đặt hàng làm hại Việt Từ đó. Rất xin lỗi các thím, chỗ này tớ phải chú thích vì mấy chương trước tớ nhầm tên anh này, cứ để là Đơn Giản, nhưng anh thuộc Giản gia nên tên thật ra là Giản Đơn, tớ đã sửa lại các chương trước rồi, các bạn thông cảm cho tớ nhé!^^

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play