Đặc trợ Đoạn đích thân đưa người về tận cổng rồi mới quay lại phục mệnh.
"Tam gia."
Không có Việt Từ bên cạnh, Phó Bồi Uyên thay trở về trang phục nghiêm túc ngày thường, ngắm nghía ly rượu không Việt Từ uống lúc nãy, mặt trầm như nước, cất tiếng trầm trầm uy nghiêm: "Tăng tốc việc thu mua Hoa Thanh."
Người quanh con cáo nhỏ, phải thay một đám khác có thể trông chừng y.
Không khí trong phòng yên tĩnh lại áp lực, giọng Tam gia lạnh đến tận xương, đặc trợ Đoạn xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, thầm biết Tam gia đang tức giận nên vội ứng lời, nói thêm: "Gần đây cứ có người điều tra thân phận của ngài, họ tra từ manh mối là tên thật."
Biết tên thật lại không biết thân phận thì chỉ có một người.
Phó Bồi Uyên thản nhiên "Ừ" một tiếng, trong mắt mỉm cười, dặn: "Đừng để cậu ta tra được."
Không thể để cho cáo con kia thấy khó mà lui, nên bất luận là thân phận hay các phương diện khác, hắn đều phải tạm thời ẩn nhẫn, chờ thời cơ chín muồi rồi mới một hơi nuốt y vào bụng.
"Vâng."
Đặc trợ Đoạn thức thời đi ra, đóng cửa lại.
Phó Bồi Uyên trầm ngâm nhìn ly rượu trong tay, cảm thấy nghi hoặc, đã tiếp xúc, thăm dò mấy lần mà cáo con vẫn chưa đoán được thân phận của hắn sao, là giả vờ không biết hay do có nguyên nhân gì khác?
Đang tự hỏi thì chợt nhớ tới màn hình di động lúc nãy của Việt Từ, trên thanh tìm kiếm có ba chữ "Kỳ Dịch Niên" rất rõ ràng.
....
Dạo này Tư Minh Tu rất bận, đã vậy còn đón thêm một phiền phức mới làm anh bận càng bận hơn.
Sau cuộc họp cấp cao ở công ty, anh nhận được điện thoại từ quầy lễ tân: "Anh Tư, bảo vệ tầng dưới đang bắt giữ một bà thím lén lút mò vào công ty, bà ta cứ luôn la hét đòi gặp Việt Từ..."
Tư Minh Tu ngẩn ra, nháy mắt nhớ tới một gương mặt cay nghiệt già cỗi, lòng nổi lên dự cảm bất an.
Ngay sau đó, giọng cô em lễ tân nhanh chóng nghiệm chứng dự cảm của anh: "Bà ta vẫn luôn la lối nói mình là mẹ của Việt Từ."
"Dặn bảo vệ trông chừng cẩn thận, tôi đến ngay đây!"
Khi Tư Minh Tu chạy đến nơi, người phụ nữ đó đang líu ríu nói gì đó với bảo vệ, bóng người sau cánh cửa mờ mờ nhưng vẫn khiến anh liếc một cái là nhận ra: mẹ Việt Từ - Việt Tân Thư.
Anh nhớ lần đầu tiên gặp người phụ nữ này ở Tuyên Thành, quê Việt Từ. Ba người ngồi trong một phòng riêng ở nhà hàng, Việt Tân Thư nhìn anh như đang cân nhắc một khách làng chơi có khả năng chi tiền hay không, mà con ruột mụ chính là thứ để mời chào mối làm ăn bạc triệu.
Việt Từ nhát gan ngồi một góc, Việt Tân Thư tham lam đòi tiền bán thân của con trai, không ngại bắt cậu ký hợp đồng bán mình hai mươi năm với giá cao, còn người bị bán thì từ đầu đến cuối đều thuận theo một cách chết lặng.
Sau đó, anh đưa Việt Từ đi, dung mạo xuất sắc của đối phương nhanh chóng thu hút được sự chú ý, phim truyền hình nhận hết bộ này đến bộ khác, tuy diễn xuất không tốt nhưng được cái chăm chỉ, khắc khổ, tiền kiếm được đều trôi hết về thẻ tại Tuyên Thành kia, chui vào túi áo Việt Tân Thư.
Đến khi cậu ta bước chân vào cái hố sâu của Phó Tấn, ngăn cản thế nào cũng không được, suýt thì chôn luôn cả sự nghiệp lẫn cuộc đời vào đó, sau đấy hiểu ra rồi lột xác, thì lại đi vào một phương hướng cực đoan khác, sự khác biệt trước và sau ấy cực lớn, đến nỗi làm anh nghi ngờ liệu có phải người đã bị đánh tráo hay không, tất nhiên khuôn mặt kia cả thế giới không còn cái thứ hai, giả thiết bị đánh tráo cũng không có khả năng thành sự thật.
Như dù thế, anh vẫn thấy nghi ngờ, đến tột cùng cái Việt Từ nhát gan kia có phải cũng chỉ là một loại vỏ ngụy trang thôi không.
Vô số suy nghĩ lóe qua trong đầu, Tư Minh Tu đẩy cửa vào, mấy người bên trong quay đầu nhìn anh.
So với năm đó, Việt Tân Thư đã béo lên mấy phần, nhờ thế, nét cay nghiệt trên mặt không lộ rõ ra như trước nữa, riêng đôi mắt khàn đục khi nhìn thấy anh lại phát ra tia sáng tham lam mãnh liệt.
"Tôi biết anh, anh là... người đại diện của Việt Từ!"
Mặt Tư Minh Tu không hề thay đổi: "Bà đi theo tôi."
Việt Tân Thư theo sau anh, không chờ được mà nói: "Anh dẫn tôi đi tìm Việt Từ, tôi... tôi thiếu..."
"Câm miệng." Tư Minh Tu ngắt lời mụ, mắt lạnh như băng: "Tôi biết rồi, theo cho kịp, về rồi nói tiếp."
Mụ tới đây tất sẽ không có chuyện gì tốt, nếu thật sự để mụ nói ra ở chỗ này thì chỉ sợ ngay hôm sau Việt Từ sẽ được lên đầu mặt báo.
....
Khi Việt Từ về đến nhà, Tư Minh Tu đã đưa người về phòng ngồi đợi, anh đang hút thuốc ở ban công, còn mụ đàn bà có vẻ mặt già cỗi đang sờ tới sờ lui đồ dùng trong nhà, thích không buông tay.
"Cái tivi này to thật, lúc nào đi tôi muốn đem theo."
"Đây là cái gì, làm từ thủy tinh à, đẹp quá, đem theo, đem theo."
"Đồ đạc trong nhà làm bằng gỗ hoàng đàn sao, thảm trải sàn mềm quá, con trai, con sống bên ngoài cũng thật biết hưởng thụ, chẳng nhớ tới mẹ ở quê nhà chịu nhiều khổ cực!"
Lời lẽ lải nhải, ánh mắt tham lam như hận không thể gom hết tất cả đồ đạc trước mắt làm của riêng, Việt Từ liếc mắt liền nhận ra đó là mẹ của nguyên thân, một mụ điên ham mê cờ bạc, con quỷ hút máu tham lam.
Đáy mắt anh nhất thời lạnh xuống.
Chính là người này, một tay tạo nên cuộc đời bi thảm của nguyên thân.
Say rượu rồi đánh bạc, uống rượu xong là đánh con trai, ban đầu khi tỉnh táo còn ôm con khóc, sau đánh quen tay thì đến một chút lương tri cuối cùng cũng mất. Thuở nhỏ, nguyên thân chính vì lớn lên trong hoàn cảnh bạo lực không ngừng này nên mới hình thành tính tình nhút nhát yếu đuối.
Khi nguyên thân vào trung học, mụ ta nợ bạc một món tiền kếch xù, nguyên thân không thể không bỏ học làm thuê, còn suýt nữa thì mất mạng, sau này được người ta phát hiện cho vào giới giải trí rồi mà vẫn không tránh được vận mệnh bị hút máu.
Bởi vì thiếu thốn tình yêu, nên chỉ sau một lần được Phó Tấn giúp đỡ trong yến hội đã dễ dàng yêu đối phương, chìm vào cái hố sâu trí mạng.
Việt Từ lạnh mắt nhìn khuôn mặt đáng ghê tởm của mụ, hỏi: "Thiếu bao nhiêu tiền?"
Việt Tân Thư bị giọng nói lạnh lùng của anh làm hoảng sợ, thầm mắng ngày xưa không nên buông tay mặc cậu đi, bây giờ mới không bao lâu đã dám nói với mụ như vậy.
Nhưng nhắc đến việc chính, mụ vẫn cười cười lấy lòng, huơ huơ ba đầu ngón tay, nói nhỏ:"Ba trăm vạn."
Việt Từ cười lạnh: "Lúc trước tôi đã giao hẹn với bà như thế nào, bảo vệ trông coi bà đâu?"
Lúc trước, sau khi sống lại, Việt Từ thấy mình túng quẫn không xu dính túi thì rất là kinh ngạc. Dù sao, lúc ấy nguyên thân có mang tiếng xấu đi nữa thì cũng không đến nông nỗi không có gì ăn chứ, sau dần dần gỡ ra ký ức nguyên thân mới biết thì ra sau lưng còn có một con quỷ hút máu.
Lúc đó anh liền giao hen với Việt Tân Thư, nếu còn muốn tiếp tục lấy tiền của anh thì nhất định phải chịu cho bảo vệ bảo hộ, giám sát, mỗi tháng một vạn phí phụng dưỡng. Bản thân anh cũng tìm được một người thích hợp thuộc công ty bảo vệ, chuyên trách theo dõi Việt Tân Thư, để mụ yên ổn sinh hoạt đúng như giao ước.
Nhắc tới ước định, Việt Tân Thư hơi rụt người, nhỏ giọng nói thầm: "Anh ta về nhà dưỡng bệnh, mẹ nghĩ chỉ chơi hai ván thôi, ai biết đâu lại thua nhiều như vậy..."
Vốn dĩ nhờ có bảo vệ trông coi, mụ đã dần hình thành thói quen; nhưng không ngờ một thời gian trước, người bảo vệ này bị thương ngoài ý muốn, phải vào bệnh viên, liên hệ với công ty lại có vấn đề. Dưới tình trạng không ai giám sát, mụ tái phát thói cũ, nghe chị em tốt rủ rê chạy vào sòng bạc, sau đó chưa hiểu ra sao đã nợ ba trăm vạn kếch xù.
Nghĩ đến mấy món vay nặng lãi chết người, Việt Tân Thư nhất thời rùng mình, bắt ngay lấy tay Việt Từ, mặt mũi hoảng sợ: "Việt Từ, hiện tại con có tiền đồ, ba trăm vạn cũng không là gì, mau đưa cho bọn chúng đi, nếu không bọn chúng chắc chắn sẽ giết mẹ!"
Nói hết câu cuối vẫn không thấy Việt Từ dao động, mụ liền cắn chặt răng, uy hiếp: "Dù gì tao cũng là mẹ mày, tự xem mà làm đi!"
Người như bà cũng xứng làm mẹ?
Tư Minh Tu chán ghét dời tầm mắt, hỏi: "Việc này cậu định xử lý thế nào?"
"Đây là có người nhắm vào tôi." Việt Từ nhìn rất thấu đáo: "Vấn đề không phải tiền bạc, chẳng qua là bọn chúng muốn thông qua bà ta để đối phó tôi, không có ba trăm vạn này thì cũng sẽ có thứ khác."
Vừa nghe thế, Việt Tân Thư đầu tiên là sửng sốt, sau đó sắc mặt lập tức thay đổi, chửi ầm lên: "Được lắm, hóa ra là bị mày liên lụy, mày ở bên ngoài chọc vào họa còn kéo mẹ mày xui xẻo theo. Mày không những phải trả ba trăm vạn này mà còn phải bồi thêm cho tao ba trăm vạn tiền phí sinh hoạt, nếu không tao sẽ không đi!"
Việt Từ lạnh lùng nhìn mụ, giống như lưỡi đao tẩm độc: "Câm miệng, còn lắm mồm nữa thì không cần bọn vay nặng lãi động thủ, tôi nạo da bà trước." Nói đến nửa câu sau đã mang theo sát khí, đối với mụ đàn bà độc địa hám tư lợi này, anh đã hoàn toàn mất hết tính nhẫn nại.
Việt Tân Thư sợ run người, anh nói rất nghiêm túc, khiến mụ cảm giác như nếu tiếp tục làm loạn, đối phương sẽ thật sự nói được làm được, nhất thời ngậm miệng không dám ho he.
"Trước mắt cứ nhốt lại trông chừng." Việt Từ nói: "Chờ tôi điều tra ra rồi xử lý."