Bồng Lai là diễn đàn giải trí lớn nhất trong nước, trang nhất lúc nào cũng bị chiếm cứ bởi hình ảnh các minh tinh đang được công chúng quan tâm hoặc các loại tin tức đang xôn xao dư luận. Những bài đăng có chủ đề không "hot" thường chỉ sau một giây post lên đã bị trôi xuống trang thứ n, bấm mãi cũng không tới.

Lạc Xu đang lướt trên diễn đàn một cách nhàm chán, cô không thần tượng ai nhưng vẫn rất thích hóng các tin tức lá cải, tiếc là hiện giờ không có gì mới, trang đầu Bồng Lai cũng trở nên vô vị.

Cô vừa nghĩ vừa hơi lướt qua bài đăng ở trang đầu, mắt bỗng sáng ngời.

"Những người từng mắng Việt Từ là bình hoa đi lên nhờ quy tắc ngầm, bây giờ có đau mặt không?"

Chủ post: "Đầu chương trình nghe thấy mấy cô gái nhỏ hùng hổ nói tục, hận không thể thay trời hành đạo, giúp giới giải trí trừ bỏ cái gọi là bình hoa Việt Từ. Kết quả, diễn xuất của Việt Từ vừa khởi màn đã đè ép toàn bộ, ngay cả Lô Khê mà các cô thổi phồng cũng phải quỳ gối quy phục. Chủ post bây giờ chỉ muốn hỏi một câu: Mặt có đau không? Mặt có đau không?"

Bài đăng này từ tiêu đề đến nội dung đều lộ chút hương vị tiện tiện, cách màn hình cũng có thể cảm nhận được tâm tình chủ post vui sướng khi người gặp họa. Lạc Xu chép miệng, gần như đã đoán trước được thảm trạng của chủ post.

Chưa nói đến Việt Từ bây giờ chỉ là chuột chạy qua đường bị người người hô đánh, chỉ riêng việc cậu ta động vào Lô Khê thôi đã là cực kỳ muốn chết, không biết trong mấy fandom lớn ở Bồng Lai có fandom nhà Lô Khê sao?

"Muốn nổi đến điên rồi hả, còn "đè ép toàn bộ", cậu nằm mơ sao?"

"Còn*** dám kéo Khê thiếu nhà bọn này xuống, Thuốc Bổ Bích Liên, lần sau thấy mày lần nào chửi lần ấy."

"Việt Từ bị bôi đen còn muốn lôi cả Khê thiếu nhà tôi theo, chủ post, cả nhà cậu sống không quá buổi tối hôm nay."

Lạc Xu nhìn một mạch đến cuối, quả nhiên bình luận đều nghiêng về phe chửi Việt Từ, chỉ mấy phút đồng hồ đã kéo dài tới ba trang, riêng chủ post bị mắng không còn dám thò đầu ra nữa.

Cô bưng chén nước uống một ngụm, thấy không có tiến triển gì thêm thì định ra ngoài. Đúng lúc này, dưới bài viết đột nhiên có bình luận mới:

Nhà Thơ Xào Rau Xanh: "Tôi đã xem trực tiếp, công bằng mà nói, Việt Từ diễn quả thật không tồi, nhưng Lô Khê cũng không đến nỗi như chủ post miêu tả, ít nhất về sau hai người đối diễn cũng được lắm."

Lạc Xu trợn tròn mắt, chưa nuốt hết nước đã bị sặc, "Khụ, khụ, khụ.....!" Đùa gì vậy!

Không ngờ Thần thơ số một Bồng Lai lại ra mặt, đã vậy còn đứng về phía Việt Từ? Không phải có kẻ giả mạo chứ?

Nếu lời vừa rồi do người bình thường nói, chắc chắn sẽ bị mắng đến đầu váng mắt hoa giống như chủ post, nhưng Nhà Thơ Xào Rau Xanh lại khác, anh ta tuy rằng hoạt động lặng lẽ nhưng lại luôn có ý kiến công bằng trước nhiều sự kiện cộng thêm với danh xưng thần thơ rõ như ban ngày.

Lời nói của người này rất có trọng lượng, không ít người đều sinh ra do dự trước khi gõ chữ, dù không tin đấy, nhưng nhỡ may là thật thì sao?

"Thật hay giả? Thần thơ không phải fan hâm mộ bình hoa đấy chứ?"

"Hâm mộ cái gì, nhan sắc sao, Thần thơ không nông cạn như vậy!"

"Vậy chả lẽ là thật? Sợ tới mức tôi phải nhanh chóng xem lại những bộ phim Việt Từ đã diễn, xem xong nháy mắt tỉnh ngộ, nếu gọi trừng mắt, quát tháo, hất cái bàn là diễn xuất tốt, thì cậu ta đúng là có thể trấn áp Lô Khê nha."

"Bạn phía trên đừng nhận đinh tuyệt đối như vậy, một người cũng xem trực tiếp ở trường quay đây không nhịn được muốn nói, Việt Từ diễn thực sự đã gây rung động cả trường quay. Thời khắc kết thúc, tất cả mọi người đều đứng dậy gọi tên cậu ấy, việc này đủ để chứng minh hết thảy!"

"+1... *che mặt*, trong số những người đứng lên ấy có tôi"

Theo chiều gió thay đổi, ngày càng nhiều người bình luận sôi nổi, thi nhau kể lại mỗi phân cảnh ở trường quay, rất nhanh đã xoay chuyển thế cục, làm lớn sự tình, đem lên cả weibo để bàn tán.

Lạc Xu nửa tin nửa ngờ đọc bình luận, nhiều người làm chứng khiến cô hoang mang, chẳng lẽ Việt Từ thật sự diễn rất xuất thần?

Quả thật không thể hiểu được!

...

Cùng lúc đó, ban lãnh đạo của chương trình "Ta là diễn viên" đang họp khẩn cấp.

"Không phải Việt Từ không có người chống lưng, có thể bài bố tùy ý sao? Sao lại xảy ra chuyện này?"

"Tại sao không thông báo ngay khi xảy ra vấn đề, đã không ngăn được còn để sự tình phát triển đến mức không giải quyết được? Người phụ trách làm ăn kiểu gì vậy hả?"

Tiếng nghi ngờ của lãnh đạo thi nhau ập tới, đạo diễn Trần Kha là người phụ trách chương trình, bây giờ nơm nớp lo sợ đứng trong góc, mồ hôi tuôn như mưa, đến một hơi cũng không dám thở ra ngoài.

Tổng đạo diễn nhíu mày, sắc mặt khó coi, thấy phòng họp ồn ào loạn xạ thì lạnh giọng cắt ngang: "Bây giờ không phải lúc truy cứu trách nhiệm mà là lúc bàn luận kế sách tiếp theo."

"Còn có thể làm thế nào nữa, việc này chúng ta không thể nhận lỗi về mình." Một người cất tiếng cười lạnh: "Chương trình khó khăn lắm mới có thể tạo ra danh tiếng, vị thế ngày hôm nay, nếu để Việt Từ thắng trận, khán giả sẽ nhìn chúng ta như thế nào? Nhận hối lộ rồi thông đồng làm bậy với một cái bình hoa hay là trước giờ luôn chèn ép diễn viên giỏi rồi bị lật tẩy?"

Những người khác nghe vậy thì sôi nổi phụ họa: "Đúng thế, huống chi đối thủ của cậu ta còn là Lô Khê, nếu cứ để như vậy phát sóng thì phải ăn nói thế nào với nhà đầu tư?"

"Đúng, Lô Khê chính là người mà Tổng giám đốc Phong Hoa tự mình gọi điện thoại dặn phải đặc biệt quan tâm. Nếu cậu ấy thua thì làm sao có thể ăn nói với Tổng Giám đốc Phó?"

Nhắc tới Phó Tấn, nét mặt vài người bỗng trở nên vi diệu.

Phải biết, Việt từ và Phó Tấn lúc trước đã có quan hệ không bình thường, sau đó hai người không hiểu vì sao mà mâu thuẫn, Phong Hoa thậm chí còn truyền lời yêu cầu tổ chương trình chỉnh chết Việt Từ. Đó cũng là lý do khiến tổ chương trình lợi dụng cậu không thèm kiêng nể gì.

Ánh mắt Trần Kha đột nhiên sáng ngời, vội vàng lấy công chuộc tội nói: "Đúng, không chừng lần này Việt Từ chó ngáp phải ruồi nên mới bùng nổ diễn xuất. Nhưng khán giả đều đã xem những kỳ trước của chương trình, nếu cậu ta có thực lực thì sao có thể mặc kệ chúng ta bài bố? Bây giờ chỉ cần nhân viên hậu kỳ cắt ghép biên tập lại phân cảnh của cậu ta, chế ra loại diễn xuất hỗn loạn, biểu hiện kém cỏi, đồng thời dẫn dắt dư luận trên mạng một chút, sự việc sẽ có thể dễ dàng bình ổn!"

Gã càng nói càng hưng phấn, thậm chí cảm thấy ý của mình đúng là diệu kế: "Việt Từ chỉ là phế thải bị kim chủ vứt bỏ, không cần lo sẽ xảy ra chuyện gì, đợi chương trình phát sóng là có thể ép chết cậu ta, giải thích cũng không ai tin!"

Những người khác liếc nhau, cảm thấy cũng có lý.

"Có thể, tôi tán thành ý kiến này."

"Tôi cũng tán thành."

"Tôi cũng vậy."

Tổng đạo diễn day day ấn đường, trước mắt cũng không có cách nào khả thi, lão quyết định trong lòng rồi ra lệnh: "Làm thế đi! Ban truyền thông lập tức chuẩn bị khống chế dư luận, có cơn gió ngọn cỏ nào manh nha thì lập tức diệt hết, tổ hậu kỳ bắt đầu biên tập cắt ghép, có thành phẩm thì đưa cho tôi xem."

Đúng lúc đó, cửa phòng họp bị đẩy ra, Tổng sản xuất lẽ ra đang ở nước ngoài đột nhiên xuất hiện, âm trầm quét mắt toàn phòng họp, sau đó hung hăng ném cặp xách "Rầm" một tiếng lên bàn.

"Hủy hết quyết nghị của các ông cho tôi." Giọng ông ta hung ác nham hiểm, càng nói càng như sấm sét đùng đoàng khiến người xung quanh thất linh bát lạc: "Khê thiếu vừa gọi điện thoại tới yêu cầu chương trình phát sóng đúng sự thật, không được giở trò."

"Cái gì?"

"Cậu ta điên rồi sao?"

"Nhưng phát sóng theo đúng sự thât sẽ ảnh hưởng đến nhân khí của cậu ta!"

Trần Kha tỏ vẻ tuyệt vọng, hung hăng tự nện mình, điều đáng sợ nhất cuối cùng vẫn đến... Lô Khê căn bản là điên rồi!

Tổng sản xuất thở ra một hơi, hồi tưởng lại cuộc điện thoại ban nãy, cảm thấy như đang nằm mơ.

Giọng nói Lô Khê ngạo mạn không đổi, còn mang theo ý cảnh cáo nghiêm khắc: "Chương trình phát sóng đúng như thực tế, đừng để cho tôi nhìn thấy các ông giở trò."

Lão hỏi: "Khê thiếu, chuyện cậu thua thì làm như thế nào?"

Lô Khê "A" một tiếng, không thấy có bực bội gì, tiếng nói bình thản như đang khen thời tiết thật đẹp, cậu nói: "Tài nghệ không bằng người, đã đánh cuộc nguyện chịu thua."

F***!!! Đã đánh cuộc nguyện chịu thua bà nó chứ, lão chỉ biết mạch não những diễn viên điên rồ này không giống với người bình thường, Lô Khê chính là một kẻ điên hành động không theo lẽ thường.

Phòng họp vẫn tiếp tục ồn ào, lời Tổng sản xuất nói khó có thể làm mọi người tiếp thu.

"Không được, tuyệt đối không được, Lô Khê nguyện ý chịu thua thì chương trình của chúng ta cũng không thể tùy ý cậu ta xằng bậy!"

"Cậu ta là cái gì chứ, không phải là tình nhân mới của Phó Tấn thôi sao, tôi cũng không tin việc từ chối thứ đồ chơi a dua cũng khiến cho Phó Tấn trở mặt?"

"Đồ chơi?" Sắc mặt Tổng sản xuất nháy mắt vặn vẹo , lạnh giọng mắng: "Ngu xuẩn, anh biết cái gì! Cậu ta làm sao có thể là loại người đó! Cho dù Phó Tấn to gan lớn mật cũng không dám động một chút vào Lô Khê!"

Những lời này lộ ra tin tức lớn đến nỗi làm vài người biến sắc, nghĩ đến người nói ra lời kia là lãnh đạo cấp cao, thế là không dám lên tiếng nữa.

...

Việt Từ gây ra sóng to gió lớn, giờ lại đang thanh thản mua sắm trong cửa hàng gia dụng, hoàn toàn không biết bản thân đã làm dấy lên cái gì.

Đương nhiên, cho dù biết, anh cũng chỉ đạm mạc cười một tiếng chứ chẳng để ở trong lòng. Là Tổng Giám đốc Công ty Kinh Niên Giải Trí, người tự tay sáng lập nên đế quốc khổng lồ trong làng giải trí, không biết anh đã từng thu mua bao nhiêu cái loại nháo nhỏ nháo to như chương trình "Ta là diễn viên", bỏ ra bao nhiêu còn chẳng thèm để ý.

Nhưng bây giờ làm một minh tinh thấp bé Việt Từ , anh lại gặp phải một vấn đề suốt ba mươi năm qua chưa từng gặp phải: ...anh không có tiền.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play