Cơn đau do mưa to đánh xuống đã chết lặng, tinh thần căng thẳng dần dần thả lỏng sau khi quay xong, Việt Từ thoát lực đổ người về sau, cứ tưởng sẽ ngã vào bùn đất, không ngờ lại rơi vào một lồng ngực khô ráo, ấm áp, mưa to tầm tã bị người đàn ông cầm ô ngăn lại bên ngoài.

Là Tư Minh Tu.

Anh ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy một đường cằm banh chặt, đủ thấy người đại diện tức giận đến mức nào đối với hành vi tìm đường chết của mình, nhưng dù thế vẫn cúi xuống ôm mình dậy, thoát khỏi khốn cảnh trước.

Việt Từ đưa tay ngăn anh ta lại, cười lắc đầu, vịn vai đối phương từ từ đứng lên: "Tôi không sao, đi thôi, về trong lán quay đi."

...

Cảnh quay này rốt cục làm được đến hiệu quả vừa ý, nhìn nhân viên công tác dọn đạo cụ về, triền núi gần đó lại khôi phục bộ dạng ban đầu, mọi người có cảm giác như đã trải qua mấy đời.

Việt Từ lấy dầu gội trong tay Trần Viên, vừa xoa tóc vừa đến cạnh Phương Trung Quy xem video phát lại. Một cơn gió lạnh thổi vào từ cửa phòng, nhất thời phản ứng hắt hơi một cái, anh quơ quơ đầu, mặc kệ mà xem màn hình tiếp.

"Cậu bị cảm rồi."

Phương Trung Quy cau mày, thuận tay lấy bát canh gừng nóng hổi trên bàn đưa cho anh rồi quay đầu nói với trợ lý Tiểu Dương: "Đóng cửa kín vào, lấy thuốc cảm ra đây."

"Tôi không sao." Việt Từ tự nhiên uống canh gừng, trấn an: "Buổi tối về ra mồ hôi là được, cứ xem tiếp đi."

Phương Trung Quy đang định mở miệng thì không tự chủ được hắt hơi một cái.

Việt Từ tức khắc không nhịn được cười: "Được rồi, không cần nói nữa, hai chúng ta coi như đồng cảnh ngộ."

Đúng lúc Tư Minh Tu mang theo túi thuốc đi vào thì nghe thấy câu ấy, anh đảo mắt qua lại giữa hai người, chợt sững lại.

Do không có bột giặt, Phương Trung Quy chọn luôn một bộ quần áo lụa đỏ sậm khá vừa người từ trong đống trang phục của đoàn phim, hiếm thấy có vẻ màu mè. Anh ta xoa xoa cái mũi, bởi vừa hắt xì nên khóe mắt hơi nhiễm hồng, cơ thể phản ứng chảy nước mắt; gương mặt tuấn tú, lạnh lùng cao nhã ngày thường bỗng có thêm nét diễm lệ, khi ngồi cạnh Việt Từ lại trông tương tự nhau đến năm phần.

Anh chưa bao giờ chú ý tới diện mạo của Phương Trung Quy, bây giờ xem kỹ, trong lòng không khỏi nổi lên sóng gió động trời. Giống... Thực sự là tương tự nhau một cách vi diệu, nếu che đi hai đôi mắt hoàn toàn khác biệt kia thì có thể đạt được hiệu quả lấy giả đánh tráo!

Đây là trùng hợp ư?

Trong đầu Tư Minh Tu đột nhiên hiện lên khuôn mặt Giang Chi Lâm, đôi mắt y so với mắt Phương Trung Quy giống nhau như đúc. Một ý tưởng hoang đường lại vô cùng có sức thuyết phục đột ngột nảy lên, vững vàng cắm rễ trong lòng.

....

Mầm bệnh do nguyên thân lưu lại rốt cục cũng bị trận mưa này dẫn phát ra. Đêm hôm đó, Việt Từ mơ màng lên cơn sốt, ý thức bắt đầu không tỉnh táo, chỉ mơ hồ cảm thấy có một người ở bên cạnh chăm sóc mình.

"May là đưa tới kịp, không có vấn đề gì, chờ thuốc phát huy công hiệu là sẽ hạ sốt." Bác sĩ nhìn nhiệt kế, lại nhìn người đàn ông lạnh lùng đứng thẳng tắp bên giường như tượng điêu khắc, nhỏ giọng dặn dò những điều cần chú ý rồi chà chà toàn thân da gà, không chờ nổi mà đi ra ngoài.

Đợi tiếng đóng cửa vang lên, Phương Trung Quy mới từ từ chuyển ánh mắt sang khuôn mặt ngủ say của Việt Từ, dần dần buông ra nắm tay nắm chặt.

Suýt nữa thì... anh sẽ tạo ra sai lầm không thể cứu vãn chỉ vì sự lỗ mãng của mình.

Đến tận bây giờ, ký ức ba năm trước vẫn như vừa mới đây thôi.

Buổi tối trước hôm đó, anh vì thức khuya đọc kịch bản nên ngủ thiếp đi, hôm sau tỉnh dậy phát hiện điện thoại di động không tắt, mở ra có đến hơn chục cuộc gọi nhỡ, còn có một tin nhắn: "Kỳ tổng đã qua đời."

Khi anh chạy đến nơi, nhìn thấy chỉ là di thể lạnh băng. Trên giường bệnh, người đàn ông nằm an tĩnh, hai tay đặt xuôi hai bên, khuôn mặt không có độ ấm trắng như tờ giấy, rốt cục không còn được thấy tươi cười phóng đãng ngày xưa. Tât cả nói rõ cho anh biết, thân thể này đã mất đi sự sống.

Anh nhận thức rõ, từ nay về sau, thế giới này không còn Kỳ Dịch Niên.

Cho nên vào giây phút Việt Từ nằm giường bệnh, anh chỉ cảm thấy như rơi vào hầm băng. Nỗi sợ hãi mất đi người này thình lình bao phủ thân thể, khiến anh không giữ nổi bình tĩnh, đên tận khi bác sĩ chẩn đoán xong mới nhận ra mình phản ứng quá độ.

Nhìn chăm chú hai má Việt Từ đỏ bừng do phát sốt, nghe tiếng hít thở đều đều của đối phương, Phương Trung Quy đến trước giường bệnh quỳ một gối, nhẹ nhàng nắm chặt tay thanh niên, cẩn thận không đánh thức người dậy, động tác chuyên chú, thành kính.

Anh ấy còn sống, ngay trước mặt của mình, đến tiếng hít thở cũng có thể nghe rõ. Nhận thức này khiến Phương Trung Quy nở nụ cười, cảm thấy còn thỏa mãn hơn cả giây phút mình đạt giải điện ảnh quốc tế.

Không khí trong phòng đang bình thản, an nhàn thì bỗng sau một giây bị phá vỡ. Một bóng người vội vã xuyên qua hành lang, hung hăng mở rầm cửa phòng bệnh, thiếu niên mang vẻ mặt không giấu được lo lắng, đôi mắt mèo nhanh chóng quét một vòng phòng bệnh rồi dừng ở hai tay nắm nhau của Việt Từ và Phương Trung Quy, sắc mặt càng thêm khó coi.

"Nhẹ thôi, cậu ấy đang ngủ." Phương Trung Quy thản nhiên nhắc nhở, đặt tay Việt Từ trở lại rồi dịch góc chăn, thong thả đứng lên.

Lô Khê không để ý tới, đi lên sờ trán Việt Từ, xem tên trên bình truyền dịch mới hơi hoãn sắc mặt. Đến khi chuyển hướng sang Phương Trung Quy lại chất đầy mùi thuốc súng: "Đạo diễn Phương mang thái độ theo đuổi hoàn mỹ khiến người khâm phục, nhưng sau này suy xét trước về sức chịu đựng của thân thể diễn viên rồi hẵng quyết định có được hay không, cái thân hình nhỏ bé này của Việt Từ chịu không nổi áp bức khắc nghiệt của đại đạo diễn."

Ánh mắt Phương Trung Quy ảm đạm, lời đối phương đâm trúng điểm đau đớn của anh. Là do anh đã quá điên cuồng quay phim, không quan tâm gì khác, vì hiệu quả hoàn hảo nhất mà để Việt Từ ngã trong mưa suốt hai tiếng đồng hồ, mới dẫn đến việc phát sinh trận ốm này.

Nhìn thanh niên tái nhợt nhắm hai mắt, tâm anh cũng co rút từng cơn, khàn khàn nói: "Là lỗi của tôi."

Lô Khê không thèm để ý, hôm nay cậu nhận được tin rằng Việt Từ tối qua quay phim dưới mưa to đến nửa đêm, giờ này sốt hôn mê bất tỉnh, lúc ấy tức giận đến nổ phổi, còn chẳng màng xin phép Lạc Dương đã chạy vội về đây, chỉ nghĩ phải mắng cái tên ngu ngốc không đầu óc này một trận, ngay cả bản thân cũng không chiếu cố được.

Bây giờ gặp đầu sỏ gây tội, tình cảm trước đây cũng bỏ qua sau đầu, đổi xưng hô từ anh Phương thành đạo diễn Phương, lửa giận đến mức ấy làm sao một câu giải thích là có thể nguôi được?

Cậu châm chọc: "Hy vọng đạo diễn Phương nhớ lấy bài học này."

Rồi bảo trợ lý theo sau: "Đi làm thủ tục chuyển viện cho Việt Từ, chỗ này điều kiện chữa bệnh quá kém, chuyển người tới bệnh viện tư nhân Phó gia."

"Không được." Phương Trung Quy cắt ngang, Lô Khê độc chiếm Việt Từ tựa như đứa trẻ che chở món đồ chơi, không cho phép bất cứ kẻ nào tiếp cận nhúng chàm, vừa ấu trĩ vừa không lường trước hậu quả, làm người ta đau đầu. Anh hỏi lại trong ánh mắt cảnh giác của đối phương: "Cậu định đưa người tới bệnh viên tư nhân, đã nghĩ đến việc nói với Tam gia thế nào chưa?"

Nói với Tam gia thế nào.

Lô Khê nhất thời đờ người, lập tức bắn ánh mắt như lợi kiếm về phía Phương Trung Quy, cười lạnh giống một con mèo giương nanh múa vuốt: "Không nhọc anh hao tâm tổn trí, loại chuyện nhỏ này chú sẽ không để ý!"

Không để ý?

Ngày ấy ở câu lạc bộ vẫn còn khiến Phương Trung Quy sợ hãi đến giờ, Phó Tam gia là dạng người đa mưu túc trí như hồ ly, thái độ khi đối mặt với Việt Từ lại tiết lộ một ít dục vọng chiếm hữu, đó là thứ khí thế mà con mèo hôi sữa như Lô Khê không cách nào so được, nhìn qua là biết cực kỳ để tâm đến Việt Từ, làm sao có chuyện dễ dàng bỏ qua.

Trước mắt, nếu đưa đến bệnh viện tư nhân Phó gia thì chẳng phải là đặt thịt trên thớt, mặc người ta muốn làm gì thì làm!

Nhưng chuyện đó đương nhiên không thể cho Lô Khê biết, dù thiếu niên trông có vẻ chín chắn hơn trước rất nhiều nhưng vẫn quá ngây ngô, hơn nữa hễ động đến chuyện của Việt Từ là sồn sồn lên. Nếu nói cho cậu ta biết mấy chuyện đó, chắc chắn chỉ đem tới hậu quả ngược lại.

"Nếu cậu cứ cho rằng điều kiện ở đây không tốt thì có thể chuyển đến bệnh viên trung tâm thủ đô, ở đó vừa hay có người của Phương gia, có thể thuận tiện chăm sóc."

Phương Trung Quy suy xét rồi nhường một bước, nói xong thì liếc nhìn Lô Khê, nói thản nhiên: "Nhưng bệnh viện tư nhân Phó Gia thì không được."

"Chuyện này không cần anh đồng ý." Lô Khê khoanh tay trước ngực tỏ vẻ không đồng tình, lời nói sắc bén đâm trúng yếu điểm: "Anh chẳng qua cũng chỉ là đạo diễn trên công việc của anh ấy, việc riêng tư trong đời sống, anh không có quyền can thiệp."

Phương Trung Quy nét mặt cứng lại, cất giọng trầm tĩnh: "Vậy cậu thì lấy thân phận gì để chuyển viện cho cậu ấy?"

"Cãi cái gì mà cãi." Tư Minh Tu đi vào, đảo mắt giữa hai người, khuôn mặt lạnh băng nở một nụ cười nhạo: "Tôi là người đại diện của cậu ta, chuyển hay không chuyển do tôi quyết định."

Những lời này vang lên, không khí phòng bệnh trở nên yên tĩnh, thậm chí có thể nói là lặng ngắt như tờ.

Đúng vậy, cãi cái gì chứ, hai người họ một người là bạn, một người là đạo diễn trong công việc, nói cho cùng đều không có tư cách quyết định việc tư của Việt Từ một cách đúng lý hợp tình.

Người chiếm thế thượng phong cuối cùng vẫn là người đại diện.

Hai người liếc nhau, quay đầu, cùng trợn mắt nhìn Tư Minh Tu.

Việt Từ ngủ mơ mơ màng màng, chợt nghe bên tai có tiếng kêu ong ong. Anh giật giật ngón tay, mở đôi mắt khô khốc thì thấy có một đám đàn ông đứng cạnh giường, tên nào tên nấy mang biểu tình lạnh lùng nghiêm túc, cứ như thể anh lại chết một lần nữa vậy.

"Thế này là sao?" Anh hỏi, giọng khàn khàn.

Ba tên đàn ông cùng nhau nhìn qua.

Phương Trung Quy thả lỏng sắc mặt, mỉm cười: "Không có việc gì, cậu phát sốt, đây là đang ở bệnh viện."

Lô Khê nhướn mày, hừ lạnh: "Người bên cạnh anh chết hết rồi à? Ngay cả anh cũng không trông nom được thì còn cần lưu lại làm gì?"

Tư Minh Tu bị ám chỉ thản nhiên nhìn cậu ta, không để ý tới mà đặt hộp cơm giữ nhiệt trong tay lên tủ đầu giường: "Đói bụng thì dậy ăn đi."

Việt Từ chớp mắt mấy cái cho tỉnh, không nói thêm, cười: "Đúng là rất đói, tôi muốn ăn no để có sức lực làm việc."

Mấy người đồng thời nhìn anh: "Làm cái gì việc, nằm dưỡng bệnh đi!"

....

Vốn tưởng chỉ cảm mạo hai ngày là khỏi, không ngờ sốt một tuần mới có chuyển biến tốt, thân thể mệt mỏi vô lực khiến Việt Từ tắt ý định trở về đoàn phim, an tâm nằm viện dưỡng bệnh.

Đến tận ngày thứ tám, bệnh tình thuyên giảm hẳn, lúc này anh đã khó có thể tiếp tục chịu đựng mùi gay mũi của bệnh viện, xương cốt cũng sắp rỉ sét, nên quyết liệt yêu cầu xuất viện về nhà, người ngoài can ngăn không tác dụng.

Đứng ở cổng bệnh viện, được hít thở không khí trong lành, Việt Từ giương khóe miệng nhìn Trần Viên bận rộn mang hành lý chạy tới chạy lui, cảm nhận tự do đã lâu.

Ngay sau đó, có mấy chiếc ô tô màu đen dừng tại trước mặt, một đám người mặc đồ đen xuống xe bao vây hai bọn họ, người đàn ông cầm đầu hướng về Việt Từ nói lạnh lùng: "Cậu Việt, chủ nhân nhà tôi sai tôi đến đón cậu."

Việt Từ biết hắn ta, Trần Viên cũng biết, đó là người đã có xung đột chân tay với Trần Viên trong phòng quán bar hôm trước.

Nụ cười trên mặt Việt Từ hơi khựng lại, quay đầu nhìn Trần Viên: "Hôm nay là ngày mấy?"

Trần Viên dè dặt mở miệng: "Ngày 7."

Vừa đúng là ngày Phó Bồi Uyên mời hẹn gặp, tuy ngay từ đầu Việt Từ đã không hề nghĩ sẽ ứng hẹn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play